Yzl Abo Ngay Xuan Tiet Troi Am Lai
Dù đang là mùa đông nhưng ở trong xe rất ấm áp, nhóc con ngồi ở ghế trẻ em phía sau đã ngủ rất ngon, thi thoảng còn bặm môi nói mớ gì đó. Hai người lớn đều im lặng không nói gì, cho tới tận khi sắp về tới nhà mới nói câu đầu tiên."Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cãi nhau sau khi kết hôn không?" Châu Kha Vũ nhìn về phía trước, Trương Gia Nguyên ngồi bên hắn liền hỏi câu này. Kể từ khi kết hôn bọn họ đều không bao giờ bất đồng, không tính lần này thì lần duy nhất hai người cãi nhau là khi con trai chưa chào đời.Nhắc tới cũng thật kì lạ, lần nào hai người cãi nhau cũng đều là vì tên nhóc này.Châu Kha Vũ không trả lời Trương Gia Nguyên mà lại hỏi cậu có muốn tới bờ biển không. Mặt trời sắp lặn, người ngồi bên ghế lái phụ ngước nhìn bầu trời xanh nhạt nhẹ gật đầu, sau đó cười với Châu Kha Vũ: "Đi, nó còn chưa được xem mặt trời lặn trên biển đâu.""Nó" ở đây chính là chỉ tên nhóc đang ngủ say ở phía sau.Trên bãi biển không nhiều người lắm, biển và trời nối thành một dải, chỗ nước cạn bên cạnh có vài hàng dấu chân nhỏ. Vỏ sò nằm rải rác trên bờ cát với nhiều hình dạng và màu sắc khác nhau, bên kia còn có vài dải san hô.Trương Gia Nguyên đối với biển cũng không quá hứng thú, chính ra cậu còn thích kem vị muối biển hơn.Nhóc con lúc xuống xe còn mang vẻ mặt không tình nguyện, vân vê dụi dụi mắt, không dấu được nét buồn ngủ. Thế nhưng nhìn thấy biển một cái là nhóc con lập tức lên tinh thần, dắt lấy Trương Gia Nguyên tới chỗ nước cạn nghịch nước.Một bạn nhỏ cùng một bạn nhỏ nhỏ, xắn ống quần ném giày sang ở một bên, tay nắm tay thử thám hiểm biển cả, nhóc con kéo Trương Gia Nguyên chạy dọc mép bờ biển, kết quả là chính mình bị ngã còn kéo theo Trương Gia Nguyên ngã cùng."Chậm thôi." Châu Kha Vũ đứng bên cạnh dặn dò hai người đang nghịch nước, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tay để không thể bỏ lỡ khoảnh khắc mặt trời lặn.Hai người ngây ngô nhúng tay vào nước biển sau đó chạy đến bắn nước vào mặt Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ bất lực nhìn hai cha con trêu đùa, thủy triều dần rút về sau chỗ nước cạn, lộ ra một mảng lớn toàn ốc biển cùng vỏ sò."Baba, có ngôi sao." Con sao biển kia lẳng lặng nằm bên chân nhóc con, có lẽ là do hình thù không quá giống trong phim hoạt hình nên nhóc cũng không dám chạm tay vào."Lát nữa sẽ đưa con đi mua quần đùi sao biển, giờ chúng ta đi xem xem có vỏ sò nào có ngọc trai ở bên trong không nhé." Trương Gia Nguyên dỗ con trai, nắm tay nhóc đi nhặt vỏ sò. Châu Kha Vũ chậm rãi bước về hướng của họ, nói với Trương Gia Nguyên là nên đi ngắm mặt trời lặn thôi.Châu Kha Vũ nắm tay Trương Gia Nguyên, nhóc con muốn chui vào giữa lại bị ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể thành thành thật thật nắm tay baba, cùng hai người đi về hướng bờ biển.Một nhà ba người ngồi trên bờ cát, cũng không biết đã ngồi bao lâu, mặt trời đỏ rực nháy mắt đã xuống đường chân trời, hoàng hôn phản chiếu bầu trời xuống mặt biển thành một mảng ánh đỏ vàng rực rỡ, những đám mây vàng óng ánh tầng tầng lớp lớp rất đẹp.Trên rặng san hô không có nàng tiên cá, dưới đáy biển cũng không có mụ phụ thủy, trên bờ biển cũng không có hoàng tử, nhưng lại có Trương Gia Nguyên cùng Châu Kha Vũ quay đầu nhìn người bên cạnh, hồi tưởng về rất lâu rất lâu trước đây.Trương Gia Nguyên mặc đồng phục, hai nút áo trên cổ chỉ gài một cái. Áo khoác khoác hờ hững trên người, tay áo xắn lên một nửa. Ở sân bóng ngẩng đầu lên là có thể ngắm một bầu trời đều nhuộm màu hồng của hoàng hôn, hàng cây bị ngọn gió hè mát rượi thổi lung lay.Thiếu niên lớn lên vô cùng tuấn tú, ôm đàn ghi-ta ngồi trên bãi cỏ, tiếng đàn trong trẻo, du dương. Đang chơi đàn thì bỗng nhiên tiếng đàn ngừng lại, thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nở nụ cười."Châu Kha Vũ, mau ngẩng đầu nhìn." Thiếu niên kéo tay áo của hắn, bảo hắn ngẩng đầu nhìn lên trời không. Hắn theo lời của thiếu niên nhìn lên liền thấy một mảnh hồng nhạt và một vài đám mây màu trắng.Đối với hắn, bầu trời màu hồng tựa như ảo mộng trên sân cũng không thể sánh bằng một tờ giấy viết thư trong tay, câu chữ cũng không thể diễn tả hết tình cảm yêu đương với thiếu niên, cuối cùng phong thư này bị viết thật nguệch ngoạc, phải qua mấy năm thanh xuân mới có thể hội ngộ."Châu Kha Vũ?" Trương Gia Nguyên đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn mới từ trong suy nghĩ thoát ra. Lúc này bầu trời trên biển chỉ còn ánh vàng khi mặt trời lặn, không còn nhìn thấy mặt trời rực lửa nữa rồi.Con trai đã ngủ rồi, nhóc ôm lấy cánh tay Trương Gia Nguyên, một mình chiếm trọn vòng ôm của cậu, còn chảy nước miếng nói mớ, Châu Kha Vũ thoáng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã không còn màu hồng nữa.May mà người này vẫn ở cạnh bên."Anh đột nhiên bị gì vậy?"Trương Gia Nguyên vừa dứt lời Châu Kha Vũ đã hôn xuống môi cậu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng ôn nhu rơi xuống. Châu Kha Vũ cảm thấy mỹ mãn đứng lên ôm lấy nhóc con sau đó đi đến chỗ đậu xe.Trương Gia Nguyên sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại nhanh chóng đuổi theo.Từ lúc còn học cấp hai hắn đã muốn làm vậy rồi. Châu Kha Vũ không nói gì cả, những cũng không cần nói gì nữa, cuộc sống ngọt ngào sau này cũng đủ để đền bù lại những tiếc nuối trước đây của hai người.Hoàng hôn buông xuống không thể tìm thấy bầu trời, nhưng may mắn thay người vẫn bên cạnh ta.Vào ngày xuân khi tiết trời ấm lại, Châu Kha Vũ đã tìm được Trương Gia Nguyên của hắn.43Khi trở lại nội thành thì trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường của thành phố sang lên màu vàng ấm áp soi rọi đường đi. Nhóc con đang mơ ngủ đã bị đưa đến nhà ông bà nội, lúc đặt lên giường còn nắm lấy tay Trương Gia Nguyên không chịu buông nhưng dỗ dành hai câu liền ngoan ngoãn nghe lời.Còn nói mớ là muốn đến vương quốc kem.Trương Gia Nguyên thấy buồn cười, đặt một nụ hôn lên trán con trai rồi rời khỏi phòng cùng Châu Kha Vũ. Vừa nói lời tạm biệt cùng ông bà nội, Trương Gia Nguyên đã bị Châu Kha Vũ túm ra cửa.Mùa đông khiến cây cối cũng trở nên lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay của Châu Kha Vũ lại rất ấm áp. Khắp nơi đều là ánh đèn đường, bầu trời đã đầy sao suốt một tuần nay thế mà Trương Gia Nguyên vẫn chưa thật sự ngắm kỹ. Bây giờ đang là giờ cơm tối, trong tiêu khu cũng không đông người, chỉ có mấy người trẻ tuổi vừa tan tầm đang đi bộ về.Chỗ rẽ ở góc đường là phố đi bộ, Trương Gia Nguyên nói muốn tản bộ một chút, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao nhưng lại không thể tìm thấy ánh trăng. Lúc học trung học đang thời kì phản nghịch, cậu đã kéo Châu Kha Vũ cùng Phó Tư Siêu đi xem mưa sao băng, không ngờ lại gặp phải một cơn bão.Ba người ngồi trên đồng cỏ bị nước mưa xối cho ướt sũng, ngày hôm sau cậu bị cảm mạo rồi lên cơn sốt, mơ mơ màng màng nằm trong bệnh viện chờ Châu Kha Vũ và Phó Tư Siêu tan học.Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đều không phải là người theo chủ nghĩa lãng mạn, nhìn bầu trời trải rộng đầy sao cũng chỉ biết nói một câu thật đẹp. Đối với cậu, ngắm sao hay ngắm trăng gì đó cũng không còn quá đặc biệt nữa.Tính ra còn không bằng dùng một nửa ruộng lúa, một mảng biển hoa. Ai mà lại dùng một bầu trời sao để tỏ tình đây nhỉ? Nếu có thì người đó cũng thật thiếu lãng mạn quá đi thôi, nhưng nếu người dùng trời sao tỏ tình kia là Châu Kha Vũ, vậy thì cậu. . .Cậu vẫn sẽ đồng ý.Trương Gia Nguyên không cần lãng mãn nhưng lại cần Châu Kha Vũ.Đương nhiên Châu Kha Vũ cũng sẽ không dùng trời sao để tỏ tình, hắn là người thậm chí đến một bức thư tình cũng không biết viết."Muốn ăn kẹo hồ lô không?" Châu Kha Vũ nắm tay cậu chỉ vào sạp hàng phía trước. Trương Gia Nguyên nhìn theo hướng Châu Kha Vũ chỉ rồi gật đầu nói muốn ăn, còn muốn ăn kem nữa.Châu Kha Vũ nói mùa đông ăn kem cũng giống như mùa hè ăn lẩu vậy, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu ăn kem của cậu, rồi hai người lại tìm quán ăn mì, xem như đã xong bữa tối.Mua hai xâu kẹo hồ lô và cùng Trương Gia Nguyên ăn kem, hai người liền chuẩn bị đi dọc theo bờ sông tới nhà bố mẹ Châu đón con trai, sau đó về nhà ngủ một giấc.Dọc bờ sông có không ít người. Có một cô bé mặc đồ màu đỏ đang bán hoa hồng. Cô bé ngượng ngùng nên nên không rao to, lúc Trương Gia Nguyên tiến lại cũng chỉ là nói với cậu là hoa hồng 2 tệ một bông, mười bông 17 tệ.Trương Gia Nguyên cầm một bông hoa hồng ngồi xổm trên mặt đất nhìn Châu Kha Vũ. Cuối cùng lúc cậu về nhà lại ôm theo một bó hoa hồng to. Hoa hồng được gói lại rất đẹp, cậu lại nghĩ tới bó hoa hướng dương lúc trước bị Châu Kha Vũ bó rối tung lộn xộn."Tại sao lại là hoa hướng dương?" Trương Gia Nguyên ôm hoa hồng hướng Châu Kha Vũ bày tỏ thắc mắc của mình."Cái gì?" Châu Kha Vũ dường như có chút khó hiểu, Trương Gia Nguyên đành phải nhắc lại cho hắn bó hoa hướng dương trước đây Châu Kha Vũ tự mình gói tặng cậu lúc ở nhà họ Châu. Vì sao lại không phải là hoa hồng đỏ mà là hoa hướng dương?Châu Kha Vũ suy nghĩ một lúc rồi tiến đến bên tai Trương Gia Nguyên, nhẹ nhàng nói với cậu: "Không, nói, cho, em, đâu."Trương Gia Nguyên liếc mắt, cũng không thèm hỏi lại. Bó hoa hướng dương đó đã héo rũ rồi, trong nhà lại trồng thêm một chậu mới, tuy rất đẹp nhưng chung quy lại vẫn không phải là bó hoa đó, Trương Gia Nguyên nghĩ tới đây liền không khỏi tiếc nuối.Lúc trở lại nhà bố mẹ Châu Kha Vũ thì nhóc con đã tỉnh, có lẽ là do không ngửi thấy mùi tin tức tố của Trương Gia Nguyên nên lo lắng tới đỏ cả mắt, nhưng bây giờ đã được dỗ rồi nên bé rất ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa xem tivi.Trương Gia Nguyên vừa vào cửa thì nhóc đã vọt tới, ôm chặt lấy cậu sau đó bĩu môi."Vì sao hai người đi ra ngoài mà lại bỏ con lại?" Nhưng vẫn không có khóc.Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc con, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai nhóc nói: "Baba bận đi yêu đường cùng bố."
Nhóc con vẫn còn chút ngái ngủ nhưng lúc ngồi trên xe vẫn còn rất vui vẻ. Về đến nhà tắm rửa ngoan ngoãn xong liền trở về phòng của mình bò lên trên giường nhỏ, ngáp một cái rồi bắt đầu gọi Trương Gia Nguyên đang ở phòng khách lấy sữa cho mình."Baba ngủ ngon." Nói xong liền ôm Trương Gia Nguyên hôn một cái.Sau đó nhóc con rất nghe lời ôm sữa bò lên giường vừa uống vừa ngủ, Trương Gia Nguyên đắp chăn cho nhóc, mở máy sưởi rồi mới yên tâm ra khỏi phòng."Anh muốn uống Pepsi." Châu Kha Vũ đang ngồi ở trên sofa, nhìn thấy cậu liền vươn người qua ôm thật chặt. Khí tức im ắng mập mờ dần lan rộng, nhiệt độ liên tục tăng lên. Cậu nghe được tiếng tim đập rộn ràng, không biết là của mình hay là Châu Kha Vũ. Năm đó con tim rung động, Châu Kha Vũ nguyện ý leo tường mua nước cho cậu là sự chứng minh rõ ràng nhất.Mùa xuân không màu qua nhiều năm đã dần dần ấm lại, rung động năm đó đến nay vẫn như cũ khiến lòng người xao xuyến. Trương Gia Nguyên không nhớ rõ về đại hội thể thao năm đó, cũng không nhớ rõ có những mục thi đấu nào, trong lớp được giải thưởng gì, tổng thể lớp xếp thứ bao nhiêu. . .Trương Gia Nguyên chỉ nhớ rõ, giữa ngày hè chói chang ở đại hội thể thao, cậu ôm đồng phục của Châu Kha Vũ cùng chai nước mát lạnh Châu Kha Vũ mua sau khi chạy xong 2000m.Kỉ niệm bồi hồi khiến lòng người nhộn nhạo nhớ lại năm đó, họ lấy tình bạn làm cái cớ để ôm người mình yêu. Mối tình vốn dĩ phải dừng lại đã hồi sinh sau vô số lần gặp gỡ, tro tàn lại cháy, thành tiết trời ấm áp vào mùa xuân tháng ba.END------------------------ Xin chào cả nhà yêu của mình, mọi người chờ mình cũng khá lâu rồi đúng không? Mình xin lỗi vì đã ra chương mới muộn thế này nhé🥰 Cuối cùng thì "Ngày xuân tiết trời ấm lại đã đi đến hồi kết rồi. Thực sự lúc edit tới chữ END mình thực sự rất vui, vui vì đây là fic dài đầu tiên của Nguyên Châu Luật mình edit hoàn, vui vì nhờ chiếc fic bé xinh này mà mình đã được mọi người biết tới, cũng như được biết đến rất nhiều bạn shipper dễ thương. Câu chuyện của Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên trong "Ngày xuân tiết trời ấm lại đã kết thúc, nhưng câu chuyện của Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngoài đời thực vẫn còn tiếp tục, mình tin là hai bạn cùng toàn thể các Bánh Khoai Môn chúng ta sẽ viết thêm thật nhiều thật nhiều câu chuyện tình tốt đẹp nữa. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cũng mình trong thời gian qua và mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những fic tiếp theo của mình. Sắp tới sẽ là một chiếc đồng nhân Hary Potter nhé. Cuối cùng vẫn là yêu cả nhà rất nhiều. Mua mua ta🥰😍😘
Nhóc con vẫn còn chút ngái ngủ nhưng lúc ngồi trên xe vẫn còn rất vui vẻ. Về đến nhà tắm rửa ngoan ngoãn xong liền trở về phòng của mình bò lên trên giường nhỏ, ngáp một cái rồi bắt đầu gọi Trương Gia Nguyên đang ở phòng khách lấy sữa cho mình."Baba ngủ ngon." Nói xong liền ôm Trương Gia Nguyên hôn một cái.Sau đó nhóc con rất nghe lời ôm sữa bò lên giường vừa uống vừa ngủ, Trương Gia Nguyên đắp chăn cho nhóc, mở máy sưởi rồi mới yên tâm ra khỏi phòng."Anh muốn uống Pepsi." Châu Kha Vũ đang ngồi ở trên sofa, nhìn thấy cậu liền vươn người qua ôm thật chặt. Khí tức im ắng mập mờ dần lan rộng, nhiệt độ liên tục tăng lên. Cậu nghe được tiếng tim đập rộn ràng, không biết là của mình hay là Châu Kha Vũ. Năm đó con tim rung động, Châu Kha Vũ nguyện ý leo tường mua nước cho cậu là sự chứng minh rõ ràng nhất.Mùa xuân không màu qua nhiều năm đã dần dần ấm lại, rung động năm đó đến nay vẫn như cũ khiến lòng người xao xuyến. Trương Gia Nguyên không nhớ rõ về đại hội thể thao năm đó, cũng không nhớ rõ có những mục thi đấu nào, trong lớp được giải thưởng gì, tổng thể lớp xếp thứ bao nhiêu. . .Trương Gia Nguyên chỉ nhớ rõ, giữa ngày hè chói chang ở đại hội thể thao, cậu ôm đồng phục của Châu Kha Vũ cùng chai nước mát lạnh Châu Kha Vũ mua sau khi chạy xong 2000m.Kỉ niệm bồi hồi khiến lòng người nhộn nhạo nhớ lại năm đó, họ lấy tình bạn làm cái cớ để ôm người mình yêu. Mối tình vốn dĩ phải dừng lại đã hồi sinh sau vô số lần gặp gỡ, tro tàn lại cháy, thành tiết trời ấm áp vào mùa xuân tháng ba.END------------------------ Xin chào cả nhà yêu của mình, mọi người chờ mình cũng khá lâu rồi đúng không? Mình xin lỗi vì đã ra chương mới muộn thế này nhé🥰 Cuối cùng thì "Ngày xuân tiết trời ấm lại đã đi đến hồi kết rồi. Thực sự lúc edit tới chữ END mình thực sự rất vui, vui vì đây là fic dài đầu tiên của Nguyên Châu Luật mình edit hoàn, vui vì nhờ chiếc fic bé xinh này mà mình đã được mọi người biết tới, cũng như được biết đến rất nhiều bạn shipper dễ thương. Câu chuyện của Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên trong "Ngày xuân tiết trời ấm lại đã kết thúc, nhưng câu chuyện của Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngoài đời thực vẫn còn tiếp tục, mình tin là hai bạn cùng toàn thể các Bánh Khoai Môn chúng ta sẽ viết thêm thật nhiều thật nhiều câu chuyện tình tốt đẹp nữa. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cũng mình trong thời gian qua và mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những fic tiếp theo của mình. Sắp tới sẽ là một chiếc đồng nhân Hary Potter nhé. Cuối cùng vẫn là yêu cả nhà rất nhiều. Mua mua ta🥰😍😘
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me