Yzl Goi La Nguyen Nhi
Cả buổi trưa tới chiều hôm đó trong nhà bỗng yên tĩnh đến lạ. Người nhận ra không khí này không đúng là giảng viên Châu đáng kính của nhà chúng ta.
Chiếc đuôi nhỏ Nguyên nhi bình thường nếu không có giờ học hay chuyện để làm, hai ba phút lại kêu tên của anh. Có thể là vì chán, hoặc vì muốn cùng anh xem phim cuối tuần. Bao nhiêu cái lý do cũng sẵn sàng bày ra, chủ yếu chỉ để gọi anh đến trêu chọc.
Châu Kha Vũ không màng lắm, thoải mái để cậu tuỳ ý. Tuy đôi lúc có làm phiền đến anh soạn giáo án, nhưng anh có thể cùng cậu thương lượng thay đổi được sao.
Tệp đựng bài giảng của Kha Vũ được gấp gọn lại, cất vào kệ sách. Bây giờ tâm trạng của anh chẳng thể đặt vào đống giấy in đó được nữa.
Nguyên nhi không có ra ngoài, vẫn ngồi ở phòng khách, trên ti vi thì chiếu một bộ phim hài. Nhìn đến cái tô trên tay cậu, Châu Kha Vũ lại quay người vào bếp, lấy thêm ít bánh cùng nước uống cho bạn nhỏ đang cười ngoác cả miệng ngoài kia.
Châu Kha Vũ trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Bình thường nếu có coi phim cùng phản ứng, Nguyên nhi cũng sẽ làm quá lên, ồn ào không chịu được. Vậy mà hôm nay đã cười đến muốn té xuống ghế rồi, lại ngay lập tức sửa tư thế, ngồi đàng hoàng. Giảng viên Châu hết sức thắc mắc, nhóc con kia lại tâm trạng gì đây?
"Em làm sao đấy?"
"Em có làm sao đâu. Sao anh không soạn giáo án nữa, là em ồn quá làm phiền anh? Vậy em vào phòng coi cũng được-"
"Anh đã nói gì đâu. Ngồi yên đi, cùng em xem phim."
Nguyên nhi nhìn người giám hộ của mình, từ lúc anh xuất hiện thì tâm tư của cậu không còn muốn đặt trên bộ phim nữa.
Thật ra nãy giờ vốn đã không chú ý bao nhiêu đến phim đang chiếu rồi. Cậu còn đang bận nghĩ đến một vấn đề. Chính là cái tên người bạn tên Vương Chính Hùng kia đã gọi Kha Vũ, anh ta gọi Daniel. Mà cái tên Daniel này, chưa từng xuất hiện trong kí ức của Nguyên nhi.
Cậu từ bé luôn gọi anh là Kha Vũ, vui quá sẽ thêm một chữ anh Kha Vũ. Nguyên nhi rất thích gọi anh như thế, mỗi lần gọi đều mang cho cậu cảm giác hai người chính là người một nhà. Cậu cũng từng nghĩ đến người ngoài đương nhiên cũng sẽ gọi tên của anh, nhưng cảm giác lúc cậu gọi Kha Vũ là hoàn toàn khác.
Nếu đem những điều này nói cho Châu Kha Vũ, anh sẽ bảo cậu ngu ngốc, suy nghĩ linh tinh. Cao hứng trêu chọc thì bảo cậu kì quặc quái dị nữa.
Bởi vì không thể tiếp tục giam cầm sự tò mò của bản thân, Nguyên nhi quay sang mở miệng hỏi anh.
"Kha Vũ, người kia gọi anh Đưa-ni-eo, Đưa-ni-èo, nói chung là cái mà bạn anh gọi anh ấy. Là từ đâu vậy?"
Châu Kha Vũ nhìn màn hình chiếu gần đến đoạn kết của bộ phim, nghĩ bạn nhỏ chắc không thèm coi nữa.
"Sao lại thắc mắc chuyện này?"
"Thì tại nó lạ, đó giờ em đều gọi anh là Kha Vũ mà. Em có thể học theo anh ấy, gọi anh là Đưa-ni-eo không? Em thấy cũng khá hay đó."
Cậu có một chút tức giận. Nghĩ đến chỉ có người kia được gọi anh ấy như vậy, Nguyên nhi không kiềm được đòi hỏi.
"Không thể, chỉ cần gọi anh là Kha Vũ thôi."
"Tại sao bạn anh được gọi mà em thì không!"
"Bạn nhỏ, em có thể đừng lúc nào cũng đem chuyện xưng hô ra cãi nhau với anh được không?"
"Thế anh muốn em nói cái gì? Anh nói đi, anh muốn em nói gì anh thì anh sẽ để ý đến em. Nếu em không náo loạn khiến anh tức giận, anh có bao giờ nhìn em đâu..."
Hừ!
Đầu não của Châu Kha Vũ thật sự thô quá đi, không phải là giảng viên đại học hay sao? Nguyên nhi trong lòng mắng chửi. Còn sợ hãi nghĩ đến anh sự thật chỉ xem cậu như em trai. Cậu muốn nói ra rồi, chỉ đợi một biểu hiện của anh thôi.
"Nguyên nhi."
"..."
"Thế giới ngoài kia đều gọi anh là Daniel. Anh chỉ cho phép người nhà gọi là Kha Vũ thôi."
Ể? Chỉ người nhà được gọi? Nguyên nhi ngơ ngác một chút, xác định lại hoàn cảnh của mình.
"Anh nói người nhà, vậy em rốt cuộc cũng chỉ là em trai của anh thôi đúng không? Châu Kha Vũ anh thật sự rất đáng ghét!"
Người lớn hơn hết cách, nhìn bạn nhỏ nhà mình hờn dỗi đã sắp xé rách chiếc gối hình vịt con, cười vui vẻ. Không sao, để Nguyên nhi xé thoả thích rồi, anh lại đi mua vài cái khác về cho cậu trút giận.
"Nguyên nhi, em nghĩ chị dâu của anh có phải người nhà không?"
"Đương nhiên rồi! Chị ấy là người nhà, anh không phải không xem chị ấy là người nhà đi. Em gọi méc mẹ đó."
"Cũng được, lâu rồi không gọi, nên gọi báo cáo."
"Báo cáo cái gì?"
"Con dâu nuôi từ nhỏ của mẹ lại giận dỗi rồi, cầu mẹ cứu anh."
Đứa con trai út cưng của mẹ Châu nhìn con dâu nuôi từ nhỏ của mẹ Châu, ánh mắt mong chờ. Vậy mà trong sự nóng lòng của Châu Kha Vũ, Nguyên nhi chực khóc rồi.
Đôi tay Kha Vũ không quá hoảng loạn, quen thuộc đặt tay lên đầu bạn nhỏ, nhẹ vỗ vỗ. Tuy anh có thể lờ mờ đoán, nhưng không dám chắc chắn tại sao Nguyên nhi lại khóc. Kha Vũ chỉ sợ cậu vì không cãi lại được anh, tức đến bật khóc. Như thế càng khó dỗ hơn nữa, có khi phải gôm hết kem hạt maca trong cửa hàng mới được.
"Anh lại chọc em."
"Ừm, lại muốn chọc em rồi."
"Anh còn cười em."
"Tại Nguyên nhi dễ thương."
"Anh cùng mẹ lừa em! Đưa người khác về nuôi nữa mà không nói với em."
Châu Kha Vũ cùng lúc bạn nhỏ kết thúc câu nói thì bật cười.
"Nguyên nhi, em hiểu lầm anh."
Đối với gương mặt khó hiểu của Nguyên nhi, Kha Vũ thừa nhận mình không có sức phản kháng. Nghe mẹ bảo bạn nhỏ thích nhất là được anh ôm ôm, từ nhỏ đã luôn đòi được anh ôm. Kha Vũ cũng thắc mắc, Nguyên nhi thật sự chỉ thích anh ôm thôi hả?
Người lớn rồi, không cần phải suy nghĩ chọn lựa nữa. Không phải chỉ cần hành động thôi sao? Cho nên trước khi Nguyên nhi kịp cùng anh cãi nhau, Kha Vũ đã hôn một cái lên đôi môi đang chu ra của cậu.
"Mẹ không có lừa em, mẹ chỉ quên nói với em: đưa em về là để sau này gả cho anh."
"Vậy, vậy cũng xem như là dụ dỗ trẻ con!" Bạn nhỏ thẹn quá hoá giận chỉ đành dùng lời nói không lí lẽ phản bác lại.
"Nguyên nhi, anh lúc đó cho đến hiện tại cũng bị em dụ dỗ, có thể đền cho anh không?"
"Em không có!"
"Ồ, vậy sau này người khác chủ động ôm anh em sẽ không ghen đúng không?"
"Châu Kha Vũ không được để người khác ôm anh!"
"Đương nhiên, anh chỉ để Nguyên nhi ôm thôi."
Đôi mắt Nguyên nhi cong lại, trong lòng đều ngập tràn vui vẻ. Cậu không phải đã nói rồi sao, chỉ cần Kha Vũ gọi Nguyên nhi, cậu sẽ không thể giận anh.
"Kha Vũ."
"Anh nghe."
"Gọi em đi."
"Nguyên nhi."
"Gọi nữa đi."
"Cả đời đều sẽ gọi em Nguyên nhi, trước tiên hôn anh một cái đi có được không?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me