LoveTruyen.Me

Yzl Nhen


[5:07 am 17/11/2021. Nhà kính Sương Hoa.]

Cánh tay Bạch Tuyết trắng nõn, cánh tay ấy, mơn trớn đám hoa hồng kiễu diễm. Âu yếm, thân mật và gần gũi.

Hoa và da thịt của Bạch Tuyết hoá thành một với Liễu Ninh.

Cô ấy an yên chìm sâu vào giấc ngủ.

Như nàng công chúa ngủ trong rừng, sóng vai cùng Bạch Tuyết.

Trong truyện cổ tích có biết bao nàng công chúa. Lại chẳng ai nhắc nhớ về hoàng tử.

Không tên không tuổi, người ta có biết, liệu rằng những chàng hoàng tử ấy vốn dĩ là một người?

Và những nàng công chúa chỉ là đám hoa vô tri vô giác, tự dâng mình lên đôi bàn tay lạnh lẽo ấy.

Hung thủ từ đầu chí cuối chưa từng là Liễu Ninh, cô ấy chỉ là một nàng công chúa xinh đẹp sa chân vào vũng lầy của hoàng tử.

Ai là người vứt xác trước cổng đại học?

Ai là người đã giả vờ vô tình phát hiện xác chết?

Ai là người đã thay kẻ sau màn gửi những tấm thiếp?

Ai là người đã liều mạng vứt xác người vào thùng chứa cho kẻ giấu mặt kia?

Ai là người đã thay hung thủ thực sự làm tất cả, chỉ vì mong chờ một điều viễn vông: 'Liệu hắn sẽ quay lại tìm em chứ?'

Là công chúa ngủ trong rừng ngây dại.

Sẽ chẳng có chàng hoàng tử nào quay về hôn lấy nàng như trong cổ tích cả.

Bởi hoàng tử nào có phải hoàng tử. Mà là kẻ sát nhân.

Tề Lam.

Trên ngực áo Liễu Ninh là tấm danh thiếp có tên người cô yêu mù quáng suốt quãng đời ngắn ngủi.

Lâu đài ư?

Liệu ngươi sẽ ở đó chứ?

Hoàng tử sát nhân?

---------------

[ 6:37 pm 17/11/2021. Cao tốc thành phố B]

Châu Kha Vũ nhận được một cú điện thoại. Một dãy số quen thuộc mà anh mới chỉ biết trong 3, 4 ngày nay.

Trương Gia Nguyên gọi điện cho anh.

Anh nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói thều thào:

"Anh ơi. Em đã tin vào hy vọng...nhưng em không tìm thấy đường về."

"Em không về nhà được..."

Bởi anh là nhà của em.

Em chưa từng có anh, và sẽ không có anh, nên em không về nhà được.

"Gia Nguyên! Em nói gì vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi? Em đang ở đâu?! Gia Nguyên!"

Trương Gia Nguyên lẳng lặng gạt nước mắt, đôi tay vừa ấn giữ vết thương trên bụng dính đầy máu, quết lên mặt khiến sắc đỏ lem luốc, bi ai đến cùng cực.

"Em đau... Thiêu thân kìa, chúng lại bay vào ánh lửa..."

Châu Kha Vũ gần như điên lên: "Gia Nguyên! Em đang ở đâu?!"

"Khúc Ảnh."

Châu Kha Vũ sững người.

"Em làm sao vậy? Sao em lại biết anh ấy?! Em ở đâu?!"

"Đại học S..."

Tút... tút...

-------------------------

[7:00 am 17/11/2021. Nhà kính Sương Hoa.]

Trương Gia Nguyên tìm kiếm 'lâu đài', nơi cất giấu dung nhan của nạn nhân.

Cậu cho rằng mình cần dùng đến phương pháp đường tròn, nối tất cả các điểm giấu xác lại thành một đường tròn, đầu nạn nhân sẽ ở trung tâm.

Cậu đã tin là thế, và cả ngày dài của cậu như công cốc.

Chẳng có bất cứ điều gì ẩn giấu sau những nơi ấy cả.

Và cậu bất chợt nhớ đến lời anh Hạo Hạo nói: "Nếu bế tắc, hãy làm mới mạch não."

Một ý tưởng loé lên trong đầu cậu. Cậu vớ vội cây bút, trải mảnh giấy A4 ra, vẽ phác hoạ bản đồ thành phố B, vẽ một vòng tròn nối các điểm vứt xác, nhưng trung tâm là đại học S.

Khớp.

Vòng tròn trùng lên toàn bộ địa điểm vứt xác.

Đi một vòng, lại về điểm đầu tiên.

Đi mãi, rốt cuộc. Chốn cũ vẫn hoàn nguyên.

...

Trước cổng đại học S, một mảnh giấy trơ trọi dẫn đường cậu.

Cậu từng bước tiến vào lâu đài của ác quỷ.

Bóng đen ấy đến bên cậu, choàng lấy cậu từ phía sau. Hơi thở chết chóc của hắn vờn quanh tai cậu, rét buốt thấu tim can.

"Quả nhiên là anh, Tề Lam."

Tề Lam cười khanh khách: "Đúng vậy, chính là tôi."

Trương Gia Nguyên xoay người đối diện với gã ta, hắn mặc sao sơ mi, dáng người thon dài dong dỏng, tóc cắt ngắn, tóc tai nếp gấp gọn gàng.

"Nạn nhân là ai?"

Tề Lam không nói. Hắn kể một câu chuyện:

"Ngày xửa ngày xưa, có hai người vô cùng yêu nhau. Cả hai đều là nam, dẫu vậy họ vẫn tin vào tình yêu của mình đến vô ngần. Một ngày nọ, một trong số họ đã nổi giận với người còn lại, hắn ta liên tục đánh đập người kia. Nhưng người kia, vì tình yêu, đã nhẫn nhịn. Tất nhiên, chuyện lần một sẽ có lần hai, dần dà, những chuyện hắn ta làm càng vượt xa ranh giới. Đến một ngày, tình yêu đã thuần tuý trở thành tình dục dâm loạn bại tục. Người kia vì đau đớn nên đã bỏ đi. Nhưng khoảng thời gian bị hành hạ đã khiến hắn nảy ra nỗi hận ý to lớn, khiến hắn có một suy nghĩ vô cùng khác người. Hắn biết việc này mang ý nghĩa gì, nhưng hắn hưởng thụ nó. Hắn đã kiếm một người có vẻ ngoài thật giống với người đã từng hành hạ hắn, cho người ấy ăn một trái táo độc. Sau đó, ngay lúc người ấy còn thoi thóp, chặt bỏ chân tay người ấy xuống. Hắn đã thoả mãn tột độ."

"Nhưng có một biến số xảy ra, một kẻ ngây thơ tự mình đưa đầu vào rọ. Tôi rất sẵn lòng để cô ta tham gia cùng tôi. Nhưng cô ta quá không biết điều, lại khao khát tình cảm của tôi dành cho kẻ tôi muốn trả thù. Nên tôi đã giết cô ta."

Trương Gia Nguyên im lặng nhìn Tề Lam: "Hoá ra hoàng tử, vẫn chỉ là một công chúa khác. Khao khát thứ tình yêu sẽ chẳng bao giờ có được của chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Anh thảm thật đấy."

Tề Lam như bị động phải vảy ngược, nắm lấy cổ áo của Trương Gia Nguyên: "Mày thì khác gì?! Chẳng phải mày cũng yêu tên cấp trên của mày đó sao!"

"Nhưng mà Trương Gia Nguyên, mày còn thảm hơn tao. Mày biết người trong lòng của Châu Kha Vũ là ai không?"

Trương Gia Nguyên như bị dội một xô nước đá vào người, lạnh buốt, từ đầu đến chân.

"Là Khúc Ảnh, đội trưởng tiền nhiệm của tổ trọng án. Người đã cùng Châu Kha Vũ trưởng thành. Mày đến một cái vé chen chân giữa hai bọn họ cũng không có!"

Trương Gia Nguyên đỏ sậm đôi mắt, tay muốn lao đến tóm lấy gã. Nhưng một đồ vật lạnh lẽo dán lên bụng cậu.

Máu. Rất nhiều máu.

Đầu óc cậu choáng váng, tai ù đi.

Tề Lam đâm cậu.

Gã muốn trốn đi.

Không được... Châu Kha Vũ đã tâm huyết với vụ án này đến mức nào...

Cậu không nên dễ dàng buông nó đi như thế..

Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của thiếu niên túm chặt lấy tấm áo sơ mi của gã đàn ông, máu thấm cả lên vạt áo.

Nhưng bụng cậu đau quá.

Anh ơi, em đau quá...

Vụt, Tề Lam chạy mất!

Anh ơi, em lại làm sai nữa rồi.

Anh ơi, sao anh chưa đến.

Sao anh không gọi cho em...

Cậu nhìn dãy số duy nhất trong mục ưa thích, đôi mắt mờ nhoè cố nhìn rõ vào màn hình điện thoại.

Đầu ngón tay đầy máu ấn xuống, nước mắt cũng không trụ nổi trên khoé mắt, rớt xuống hoà vào máu.

Một đi không thể trở về.



----------------

Aloha, một ngày không vui vẻ, Meo đã lên đây up truyện để giải phóng sự stress của mình

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me