LoveTruyen.Me

Zsww Chien Bac Mat The Chi Cong Duc Vo Luong

Sau khi Tiêu Chiến lên cấp bốn, tố chất thân thể được gia tăng rất nhiều. Nếu mấy ngày nay hắn cẩn thận học công pháp con cún khắc trong đầu hắn thì thực lực chưa chắc đã kém tang thi cấp bốn, nhưng dạo này hắn bận cả ngày lẫn đêm, căn bản không tiếp tục tu luyện, lại không có ưu điểm cả người là độc không biết đau đớn mệt mỏi như tang thi nên nhất thời chỉ có thể tận lực trốn tránh, tìm thời cơ công kích.

Trong tay Tiêu Chiến có súng nhưng nữ tang thi kia quá nhanh, hắn vừa nhảy xuống xe liền giáp lá cà với đối phương, căn bản không kịp lên nòng, mà đám người Trương Nghị ngay từ đầu bắn mấy phát nhưng không thể bắn trúng tang thi kia, sau tang thi lại quấn lấy Tiêu Chiến đánh nhau, bọn họ không dám ra tay nữa!

Đó là tang thi cao cấp! Không chú ý một cái, bọn họ sẽ giống như mấy đội ngũ kia toàn quân bị diệt! Trương Nghị kinh hoảng trong chốc lát, rốt cuộc vẫn hồi thần: “Lui lại! Mọi người lui lại nhanh lên! Về báo cáo tình hình với khu an toàn!”

Trương Nghị vừa hô vừa nhảy xuống xe, không cần khiến nhiều người cùng chết như vậy, nhưng anh phải ở lại đây giúp Tiêu Chiến.

Những đội viên đi cùng trên cơ bản đều từng được Tiêu Chiến giúp đỡ, nhưng chẳng lẽ vì báo ân mà buông tha mạng sống của chính mình sao? Những người trên xe nhìn nhau, một nửa người lập tức nhanh chóng lùi lại.

“Tôi ở lại hỗ trợ!” Cố Gia Bảo là người thứ hai nhảy xuống xe, Kim Tường cũng theo sát sau đó, Liễu Khả Phàm cũng muốn xuống xe nhưng Trương Nghị lại hô: “Đây là mệnh lệnh! Khả Phàm, cô dẫn người trở về tìm người tới giúp chúng ta! Nhanh lên! Mọi người ở lại chỉ tổ vướng tay thôi!”

“Vâng!” Liễu Khả Phàm nhìn thoáng qua tình hình đằng xa, lập tức cho người khởi động xe lùi lại. Cô vốn nghĩ mình là người tiến hóa, cho dù không đủ kinh nghiệm nhưng thực lực cũng không tồi, nhưng hiện tại nhìn thấy Tiêu Chiến và nữ tang thi kia đánh nhau, cô mới biết thì ra thực lực của mình yếu như vậy!

Cô phải mau chóng trở về!

Nữ tang thi này không dùng vũ khí, điểm này ngược lại có lợi cho Tiêu Chiến, có gậy nanh sói, hắn không cần tiếp tục cận chiến với đối phương, nếu không cẩn thận bị móng vuốt sắc nhọn kia cào một vết, chỉ sợ hắn sẽ biến thành tang thi!

Tiêu Chiến nương mấy chiếc xe làm tấm chắn, vừa trốn vừa nện gậy về phía móng vuốt nữ tang thi. Bên kia, ba người lưu lại cũng nắm chặt súng trong tay, tìm chuẩn cơ hội liền bắn tang thi một phát!

Nhưng súng bọn họ đang dùng đều là khu an toàn đẩy nhanh tốc độ sản xuất ra, chất lượng kém xa súng trước kia, đạn cũng không tốt, bắn không trúng thì thôi, ngẫu nhiên bắn trúng đối phương lại như chẳng có việc gì!

“Thực xin lỗi.” Cố Gia Bảo nói, cậu không quay đầu nhưng Kim Tường không cần nghĩ cũng biết cậu đang nói với mình.

“Không sao!” Y tự nguyện lưu lại cùng Cố Gia Bảo, trước kia Tiêu Chiến đã cứu họ mấy lần, bọn họ cũng không thể để mặc hắn một mình ở đây!

“Chết tiệt, sao cô ta không để ý đến chúng ta?” Trương Nghị lại bắn một phát, không trúng nữ tang thi, anh muốn dẫn tang thi kia tới đây, như vậy Tiêu Chiến có thể ra tay từ đằng sau!

“Có lẽ cô ta nhìn trúng anh Chiến…” Cố Gia Bảo miễn cưỡng cười, cả người căng chặt, nếu Tiêu Chiến gặp chuyện không may…

Tiêu Chiến chiến đấu với nữ tang thi, đánh một lúc ngược lại bắt đầu thoải mái hơn. Nữ tang thi này thực lực không kém nhưng chiêu số của cô ta quay đi quay lại cũng chỉ có vài kiểu, đối phó cũng không khó, đáng tiếc là đối phương tuy nhìn gầy yếu nhưng kỳ thật da dày thịt béo, hắn căn bản không có biện pháp một gậy đập chết đối phương như trước kia!

Đám người Trương Nghị đang nổ súng, hắn cũng ngóng trông cô ta có thể bị tiếng súng hấp dẫn mà không đặt toàn bộ lực chú ý lên người mình – như vậy hắn cũng có cơ hội công kích! Nhưng cố tình cô ta cứ quấn lấy mình!

Chẳng lẽ thịt mình thơm thế à? Nhớ tới lúc trước khi đặt ý thức lên người phân thân liền phát hiện bản thể chẳng khác gì một viên tinh hạch thơm ngon, Tiêu Chiến có chút hiểu ra.

Vương Nhất Bác thường thường chảy nước miếng với hắn, cũng có hứng thú rất lớn với Liễu Khả Phàm, hẳn là người càng mạnh thì trong mắt tang thi sẽ càng ngon miệng đúng không?

Nhưng hắn cũng không muốn trở thành thức ăn cho kẻ khác! Nghiến răng, nhìn thấy Trương Nghị, Cố Gia Bảo, còn có Kim Tường cách đó không xa đang lo lắng nhìn mình, Tiêu Chiến hạ quyết tâm, nếu đánh không lại nữ tang thi này, hắn sẽ mang ba người này trốn vào không gian!

Người có thể trong lúc sống chết lưu lại giúp mình, chẳng lẽ không thể cho một phần tín nhiệm sao? Hơn nữa hắn tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội mình!

“Ngao…” Một tiếng rống vang dội từ xa truyền đến, sắc mặt đám người Trương Nghị đại biến, tinh thần Tiêu Chiến cũng rung lên.

Là Nhất Bác!

“Ngao!” Nữ tang thi kia cũng kêu lên, phẫn hận nhìn về phương hướng Vương Nhất Bác tới, cô sắp ăn được tên đàn ông trước mắt rồi, chỉ cần ăn hắn, thực lực của cô sẽ tăng mạnh hơn nữa, sẽ ăn luôn đồng loại kia, có thể trở nên lợi hại vô cùng! Nhưng hiện tại, sao đồng loại cường đại kia lại đột nhiên xuất hiện?

Có nên chạy trốn không? Nếu mình chạy thoát, không phải tên đồng loại kia sẽ được lợi sao? Ánh mắt nhíu lại, nữ tang thi công kích Tiêu Chiến hung hiểm hơn!

“Ngao ngao!” Vương Nhất Bác khiêng tang thi phân thân xuất hiện, nhìn thấy Tiêu Chiến gặp nguy hiểm, lập tức ném phân thân xuống đất vọt lên, móng vuốt sắc nhọn chụp vào nữ tang thi kia, đồng thời ánh mắt đỏ lên!

Nữ tang thi kia vừa nhìn đến mắt Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩn người, nhưng khi móng vuốt Vương Nhất Bác sắp chụp lên đầu cô thì bỗng nhiên hoàn hồn, vươn tay ra chặn lại móng vuốt của Tiêu Chiến, cũng ngăn cản gậy nanh sói của Tiêu Chiến!

Nữ tang thi này rất khỏe, đẩy một cái mà cả Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác đều phải lùi lại mấy bước, sau đó cô lập tức nhảy về nóc xe túm lấy cái đầu đặt ở đó, chạy nhanh như chớp.

Vương Nhất Bác nhìn chỗ nữ tang thi biến mất, cậu biết ăn đồng loại kia sẽ rất có lợi, nhưng một mình cậu không đánh lại… Hơn nữa cho dù có đuổi theo cũng chưa chắc đã kịp nên không nhìn nữa, ngược lại xoay người nhặt về phân thân trong lúc cấp bách bị cậu giật đứt dây thừng vứt ra xa, sau đó yên lặng đứng cạnh Tiêu Chiến.

Tối hôm qua cậu nghĩ gì nhỉ? Muốn cho Tiêu Chiến nói chuyện với cậu phải không? Nhưng hiện tại lại vứt phân thân ra xa như vậy… Tiêu Chiến sẽ không vui phải không?

Tiêu Chiến thật vất vả mới bình tĩnh trở lại liền thấy Trương Nghị nổ súng bắn Vương Nhất Bác, trong lúc kinh hãi lập tức đá một khối thi thể bên cạnh lên chặn viên đạn kia: “Đừng bắn!”

“Tiêu Chiến!” Trương Nghị hoảng sợ nhìn một màn này, kia là tang thi! Tiêu Chiến thế mà lại đi cùng tang thi!

Tiêu Chiến cười khổ, có lẽ để lộ sự tồn tại của không gian trước mặt đám người Trương Nghị còn tốt hơn tình hình trước mắt, bọn họ không hề biết chút gì về Vương Nhất Bác, muốn bọn họ tiếp nhận Vương Nhất Bác quả thật không dễ dàng: “Em ấy sẽ không làm hại tôi, cũng sẽ không thương tổn mọi người.”

“Ngao ngao.” Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến không để ý đến mình, lại cúi đầu nhìn phân thân trong tay, vỗ vỗ mấy cái, muốn phủi bụi đất với vết máu dính trên người lúc bị quăng.

“Đó là…. anh Nhất Bác?” Mấy năm không gặp nhưng Cố Gia Bảo vẫn có ấn tượng với Vương Nhất Bác, huống chi mấy ngày trước cậu còn tưởng tượng ra một đống hình ảnh Vương Nhất Bác bội tình bạc nghĩa đối với Tiêu Chiến… Không nghĩ tới khi gặp lại Vương Nhất Bác đã biến thành tang thi! Biến thành tang thi thì thôi, nhưng nào có tang thi nào giống như thế này? Đây căn bản không phải là tang thi, mà là con cún muốn được chủ nhân vuốt ve mà? Chỉ là không có đuôi để lắc thôi!

“Đúng vậy.” Tiêu Chiến đáp, nhìn đến bộ dạng cẩn thận của Vương Nhất Bác, nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu: “Lúc trước mọi người cũng gặp em ấy rồi, em ấy không ăn thịt người, sẽ không làm người khác bị thương.”

Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến xoa hai cái, tuy rằng rất muốn cắn cái tay kia mấy miếng, nhưng vẫn nhịn xuống, lại nghiêng đầu trừng ba người đang nói chuyện với Tiêu Chiến, làm hại Tiêu Chiến không để ý tới mình.

“Quả nhiên là anh Nhất Bác… Trước kia anh ấy cũng trừng người khác như vậy, biến thành tang thi mà cũng không thay đổi… Nhưng mà anh Chiến, bọn em chưa gặp anh ấy mà!” Cố Gia Bảo nhớ tới hồi trước lôi kéo Tiêu Chiến đi ca hát hay là uống rượu, Vương Nhất Bác cũng lườm người khác như vậy, cảm giác quen thuộc này khiến cậu chẳng thấy sợ nữa.

“Chúng ta gặp rồi, chính là đồng bạn của anh lúc trước, cái người bọc kín từ trên xuống dưới đúng không? Còn cả lần đó chúng ta nhìn thấy hai tang thi cấp ba giao chiến, một trong hai người chính là anh ta, khó trách lần đó anh bắn bọn họ mà không có việc gì… Hơn nữa nếu không phải anh ta thì anh cũng sẽ không đuổi theo đúng không?” Kim Tường mở miệng, y đột nhiên nghĩ đến, quần áo mà tang thi cấp ba kia mặc giống hệt cái áo len Tiêu Chiến mặc hồi đó, hơn nữa, cái người cả ngày đội mũ bảo hiểm dị thường hứng thú với tinh hạch mà chưa bao giờ thấy anh ta ăn cơm.

Lúc trước y chỉ hoài nghi thôi, hiện tại có thể khẳng định.

“Cậu ấy chính là người chạy trốn cùng cậu cuối cùng bị tang thi bắt phải không? Cậu ấy chính là người tiến hóa trầm mặc lúc trước phải không? Người giúp chúng ta giết tang thi kỳ thật là tang thi?” Trương Nghị cũng nghĩ tới.

“Đúng vậy. Cậu ấy chưa từng ăn thịt người, cũng sẽ không tổn thương con người.” Tiêu Chiến khẳng định.

“Anh Trương cũng biết anh Nhất Bác sao?” Cố Gia Bảo ngược lại không biết chuyện lúc trước.

“Khi đó nếu không có người này, Tiêu Chiến đã chết rồi.” Nếu không phải Vương Nhất Bác đẩy, phỏng chừng lúc ấy hai người đều sẽ bị tang thi vây lên ăn tươi!

“Nhất Bác đối với tôi tốt lắm… Hơn một tháng trước tôi tìm được em ấy.” Tiêu Chiến kể qua về chuyện lúc trước.

“Nói như vậy, tang thi cao cấp có trí tuệ?” Kim Tường kinh ngạc hỏi, tang thi cao cấp có trí tuệ… Nếu bọn chúng dẫn theo một đống tiểu binh… Như vậy khu an toàn còn đường sống sao? Cho dù tang thi không thể sinh sôi nảy nở, nếu tang thi biết nuôi dưỡng con người thì sao… Vừa nghĩ như vậy, cả người Kim Tường không nhịn được run lên.

“Đúng vậy, liền nói nữ tang thi vừa rồi, cô ta ôm một cái đầu… Hẳn là người quan trọng nhất của cô ta.” Phỏng chừng đó cũng là một chuyện bi thảm…. So ra mình và Vương Nhất Bác đã vô cùng may mắn, dịu dàng nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không biết Kim Tường sẽ nghĩ xa như vậy.

“Tiêu Chiến tôi tin tưởng cậu, nhưng mà… Rốt cuộc cậu tính toán như thế nào với Vương Nhất Bác? Cậu xác định cậu ta sẽ không là kẻ địch với con người sao?” Không phải tộc của ta nhất định sẽ có dị tâm, nếu có một ngày Vương Nhất Bác đột nhiên có một ý niệm không tốt trong đầu… Trương Nghị không dám đánh cược.

“Tôi chính là con người, nếu Nhất Bác là kẻ địch của con người, thì chính là kẻ địch của tôi.” Tiêu Chiến nói, nếu thật sự có một ngày… Không, không có ngày nào như vậy hết, hắn sẽ giúp Vương Nhất Bác khôi phục bình thường!

Tuy nhiên, chuyện không gian có thể nói, chuyện Vương Nhất Bác không giấu được lâu lắm, chuyện công đức thì quá mức ngoài sức tưởng tượng nên Tiêu Chiến không định nói.

“Tốt nhất là như thế.” Trương Nghị không nói nữa, mấy ngày nay việc Tiêu Chiến cứu người không phải giả, tang thi kia đi cùng bọn họ mà không ăn bọn họ, anh có thể nhận!

Chẳng qua Trương Nghị không biết trong số những người Vương Nhất Bác tiếp xúc, người cậu muốn ăn nhất chính là Tiêu Chiến đại bổ, người muốn ăn nhì không thể nghi ngờ chính là Liễu Khả Phàm. Đã quen với việc ăn tinh hạch, lại có Tiêu Chiến ở bên tôi luyện ý chí, những người như bọn họ cậu thật đúng là không để ý.

“Có người đến!” Tiêu Chiến đột nhiên nói, tai hắn rất thính, sau khi Vương Nhất Bác xuất hiện hắn bắt đầu chú ý động tĩnh xung quanh, lúc này tất nhiên phát hiện sớm.

“Có người?” Cố Gia Bảo nghi hoặc nhìn ra sau, mà Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác đi mau!

“Ngao?” Vương Nhất Bác thật tủi thân, nhưng lại không muốn Tiêu Chiến tức giận, cuối cùng chỉ có thể bất mãn rời đi, Vương Nhất Bác còn chưa đi xa đã có mấy chiếc xe việt dã bọc thép, trên nóc lắp súng máy đi tới, người bên trong không xuống xe nhưng nghe được giọng Điền Hằng: “Các anh không sao chứ? Tang thi cao cấp đâu?”

“Một tang thi cao cấp khác xuất hiện, hai tang thi vừa đánh vừa chạy rồi!” Tiêu Chiến lập tức đáp.

“Các anh xác định là có tang thi cao cấp sao? Không phải gạt người chứ? Những người đó có phải do các anh giết không? Thật sự có tang thi cao cấp sao, tại sao các anh không có việc gì?” Lần này không phải là giọng Điền Hằng mà là một người trung niên, khí thế rào rạt, khẩu khí cực kỳ khó chịu.

“Vấn đề này tôi nghĩ chỉ cần ông xuống xe đến xem thi thể liền biết!” Tiêu Chiến thừa nhận mình có quan hệ với tang thi nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì một chút thức ăn liền dễ dàng giết người, nếu hắn thật sự giết người cũng sẽ không để Liễu Khả Phàm trở về báo tin!

Trong xe việt dã, Điền Hằng kéo lại quân nhân trung niên đang nổi trận lôi đình, sau đó để một tiểu binh xuống xem tình huống, trong lòng không khỏi cảm thán một câu – Tiêu Chiến quá may mắn!

Hắn tin bọn họ thật sự gặp phải tang thi cấp ba, bằng không cô gái bạo lực Liễu Khả Phàm kia sẽ không khẩn cấp đi tìm hắn, nhưng lần một gặp phải tang thi cấp ba không có việc gì, lần thứ hai đụng phải thế mà vẫn không sao!

Hơn nữa, mỗi lần đều là hai tên! Mẹ nó chứ! Tiêu Chiến nuôi tang thi chắc? Hai tang thi đánh nhau, hắn liền không làm sao?

Binh lính xuống xe bắt đầu kiểm tra thi thể, vừa thấy đã biết chính là dấu vết do tang thi làm ra – “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” phá nát đầu, vết răng cắn nuốt…

Thành phố S đã không còn điện, nhưng khu an toàn có điện, lúc trước ở đây từng có một nhà máy đốt rác phát điện, hiện tại đã được vận hành trở lại, cho nên binh lính này cầm máy ảnh trong tay “tách tách” chụp không ít ảnh, sau đó trở lại trên xe.

Nếu thật sự là hai đội giết nhau sẽ không có thảm cảnh đáng sợ như vậy, quân nhân trung niên kia không lên tiếng, trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Lúc đội các anh trở về nói có bốn người ở lại, bây giờ vẫn còn bốn, chẳng lẽ không ai chết sao?”

Vấn đề này rất sâu sắc, Điền Hằng cũng nhịn không được dựng đứng lỗ tai.

Chẳng lẽ chúng tôi phải chết à? Tiêu Chiến bất đắc dĩ: “Tôi là người tiến hóa.”

“Tôi cũng là người tiến hóa!” Người đàn ông trung niên nói, ông ta là thủ lĩnh đội ngũ người tiến hóa dưới tay Uông Tuấn Siêu, tất nhiên cũng xem qua đoạn băng bắt giữ tang thi cấp ba ở thành phố S, tang thi cấp ba, lại còn là hai tang thi cấp ba, người tiến hóa bình thường tuyệt đối không ứng phó được! Khi đó ông cảm thấy nếu là mình chắc chắn rất khó may mắn thoát được.

Tiêu Chiến bị chặn miệng, đột nhiên nghĩ tới, giống như Liễu Khả Phàm, đối phó với tang thi cấp hai còn được, cấp ba thật đúng là không thể! Nghĩ nghĩ, ánh mắt hắn dừng ở mấy chiếc xe các đội bị diệt để lại, trong đó có một chiếc là xe con, nặng khoảng tấn rưỡi đến hai tấn, lúc trước khi hắn mở đường, xe như vậy có thể thoải mái nhấc lên.

Loại thời điểm này, vẫn nên dùng thực lực để nói chuyện mới được!

Nhìn Tiêu Chiến tay không nhấc lên chiếc xe kia, mặc kệ là Điền Hằng hay là người trung niên kia, ai cũng không nói ra lời, sức lực này… Đây còn là người sao?

“Vận khí tốt, quả nhiên phải lấy thực lực làm điều kiện tiên quyết.” Điền Hằng cảm thán, nhìn thoáng qua người trung niên bên cạnh, người này ỷ vào mình là người tiến hóa liền khinh thường người khác, hắn thật muốn nhìn ông ta có bản lĩnh tay không nhấc xe không!

Trong lúc nói chuyện, nhóm người Liễu Khả Phàm cũng đã đuổi tới nơi, nhìn thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt xe xuống, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

“Anh Tiêu là Võ thánh hạ phàm có phải không? Nếu không sao có sức mạnh như vậy, tâm địa còn tốt nữa.” Không biết là ai nói, thế mà nhận được một mảnh đồng ý.

Vừa rồi trong lúc sống chết, bọn họ vì sợ hãi mà không dám lưu lại, hiện tại nghĩ lại, tránh không được mà thấy xấu hổ, tất nhiên sẽ muốn khen ngợi Tiêu Chiến, về phần thuyết võ thần cái gì, mẹ kiếp tang thi đều đã xuất hiện rồi còn không cho người khác kiếm tín ngưỡng để dễ chịu hơn chút sao?

Tiêu Chiến cười cười với những người đó, đột nhiên có cảm giác như nghe được đạo!

Tôn giáo! Vội vàng thành lập thế lực mà hắn lại quên mất cái gọi là tôn giáo! Hiện tại những người già hắn cứu về không phải mỗi ngày đều niệm “Nam mô a di đà Phật” sao? Nhưng Đức Phật quá xa xôi, nếu đắp nặn mình thành Thánh giống như chúa Jesus thì….

Đợi trở về lập tức làm chuyện này! Thầm làm ra thần tích gì đó, đối với người có không gian như hắn quả thật chẳng có gì khó khăn!

Trong lúc Tiêu Chiến đang nghĩ đến chuyện giả thần giả quỷ thì Điền Hằng đã thu phục người trung niên kia, vốn ông ta còn muốn mang theo Tiêu Chiến trở về gặp Uông Tuấn Siêu nhưng Điền Hằng nhẹ nhàng buông một câu “Tôi cũng thấy vị trí đội trưởng của ông nên đổi người” khiến ông ta đánh mất luôn suy nghĩ đó trong đầu, không nói gì liền lập tức trở về.

Bọn họ tới nhanh đi cũng mau, sau đó trên báo cáo đưa cho Uông Tuấn Siêu viết là có hai tang thi cấp ba xuất hiện ở gần khu an toàn, lại hoàn toàn không biết, xuất hiện ở đây căn bản không phải hai tang thi cấp ba, mà là hai tang thi cấp bốn!

Sau khi người của khu an toàn rời đi, Tiêu Chiến trấn an mọi người ở đây, lúc này hắn đã bình tâm lại, vừa rồi đám người Trương Nghị không phản bội hắn, như vậy về sau muốn phản bội cũng không dễ dàng.

Ai sẽ tin tưởng người tốt như Tiêu Chiến, nguyện ý nuôi một đám người, lại có thể nuôi một tang thi? Hơn nữa tang thi có thể nuôi sao? Ngoại trừ người đã tận mắt gặp qua Vương Nhất Bác, ai sẽ tin trên đời này có tang thi không ăn thịt người?

“Hôm nay mọi người về trước đi, thành phố S có tang thi cấp cao, tạm thời không an toàn.” Tiêu Chiến nói với các đội viên trở lại, tang thi cấp bốn rất thông minh, nữ tang thi lúc nãy chăm chăm giết hắn không để ý tới súng đạn của đám người Trương Nghị, nhưng nếu gặp lại….

“Anh Chiến thì sao?” Liễu Khả Phàm cau mày hỏi, một tang thi cao cấp thì Tiêu Chiến còn có thể đối phó, nhưng có đến hai tên.

“Tôi không sao, đợi lát nữa tôi có thể mang lương thực về!” Tiêu Chiến đáp, hắn còn phải đi dỗ Vương Nhất Bác nữa! Hơn nữa, Vương Nhất Bác đã xuất hiện trước mặt bọn Trương Nghị, về sau có thể để bọn họ đi theo hắn hành động, về phần những người khác, phỏng chừng sau mấy ngày tôi luyện cũng không tồi.

“Tôi dẫn người về nghỉ ngơi trước, tạm biệt!” Trương Nghị nói, anh cần trở về suy nghĩ cẩn thận, tang thi hẳn là kẻ địch của nhân loại, nhưng Vương Nhất Bác kia…

“Tạm biệt.” Tiêu Chiến cười, hắn tin tưởng Trương Nghị, cũng tin tưởng sinh hoạt sau này sẽ trở nên tốt đẹp hơn!

Tôn giáo à… Thạch Tiểu Khai có thể giả thần nhỉ?

Ở khu an toàn, Thạch Tiểu Khai đang bận đến chân không chạm đất lau mồ hôi một phen, không biết lúc nào mình mới có thể rảnh rỗi, cứ tiếp tục như vậy, bao nhiêu thịt mỡ sẽ biến hết thành cơ bắp mất..

*** 45 ***

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me