LoveTruyen.Me

Zsww Edit Be Ha Moi Lat The Drop


Nhưng bây giờ, khi biết người này cho y đều là lừa gạt,

Y còn có thể kiên trì tình yêu của mình là đúng sao?

----------Dãy phân cách----------

Tiểu hoàng đế cọ tới cọ lui trên thân thể hôn mê kia, sử dụng cả tay và chân, không nghĩ tới còn có thể không cẩn thận cọ đến thứ căng phồng.

Không đúng, hẳn là y không cẩn thận đem thứ kia cọ trướng lên.

Tuy rằng người bị cọ trướng là bị động, nhưng hắn vẫn còn hôn mê, sao lại căng lên?

Sắc lang!

Sắc lang?

Chờ đã, vấn đề phải có trình tự, không thể đảo ngược đầu đuôi.

Tiểu Tán Tử không phải thái giám sao? Thái giám còn có thể cứng?

Tiểu hoàng đế xoay người ngồi dậy, bàn tay vừa rồi không an phận hiện giờ vẫn tiếp tục không an phận, y giống như tò mò bảo bối, đối với chỗ trướng trướng kia lại lung tung nắm hai cái.

Thế nhưng lại cứng rắn hơn một chút.

Nếu nói lúc trướng trướng tiểu hoàng đế còn có hoài nghi, vậy hiện tại cứng rắn lên tiểu hoàng đế cơ hồ có thể chắc chắn đây rốt cuộc là vật gì.

Đây là vật thái giám không nên có.

Giờ này khắc này, cho dù tiểu Tán Tử đột nhiên tỉnh lại dùng cớ gì cũng không ngăn cản được quyết tâm của tiểu hoàng đế muốn xuống tay xác nhận, huống chi đương sự này còn hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể tùy ý chém giết.

Tiểu hoàng đế xuống tay một chút không mơ hồ, thành thạo đem quần vướng víu kia kéo xuống.

Khi chân tướng bại lộ trước mắt, hết thảy ngoài ý muốn làm cho tiểu hoàng đế trợn mắt há hốc mồm, thậm chí nhịn không được nuốt nước miếng.

Những thứ không nên có không chỉ có, mà còn rất lớn.

Không quan tâm vì sao vật này dưới tình huống người hôn mê vẫn sẽ cứng rắn dựng thẳng lên, trong đầu tiểu hoàng đế chỉ nghĩ, nơi này không nên có thứ này mới đúng.

Phẫn nộ bị giấu diếm cùng lừa gạt lại một lần nữa kéo tới, tín nhiệm vừa mới tự xây dựng trong nháy mắt hóa thành hư không.

Còn nhớ rõ lúc ở trong Ôn Tuyền Điện, Tiểu Tán Tử thiếu chút nữa bị cởi quần kiểm tra tại chỗ, đó chỉ là chuyện cách đây không lâu mà thôi.

Lúc ấy chính y hỏi hắn, ban ngày ở trong ngõ vì sao dưới thân có vật cứng, hắn trả lời như thế nào?

"Ngọc bội không cẩn thận liền bị ném đến đó, thế cho nên cấn đến bệ hạ."

"Bệ hạ ngài chẳng qua là không tin nô tài mà thôi."

"Nô tài sẽ không làm bệ hạ khó xử, nô tài chỉ sợ những vết sẹo kia quá khó coi, dọa bệ hạ."

"Bệ hạ, kỳ thật ngài có thể để Lý công công kiểm tra thân thể cho nô tài là được rồi. Vết thương này quá ghê tởm, nô tài còn nhớ rõ, lúc trước bệ hạ nhìn thấy, còn ngất đi. ”

......

Lúc ấy câu trả lời và biểu tình của Tiểu Tán Tử, hiện giờ vẫn còn rõ ràng.

Một chiêu lấy lui làm tiến.
Y thật sự là bị quỷ mê tâm khiếu, tin tưởng hắn giả bộ đáng thương, vô tội cùng ủy khuất, nhất thời mềm lòng liền để cho hắn tránh thoát lần kiểm tra đó.

Nếu là về chuyện có võ công, không biết chân tướng còn có thể cho hắn một cơ hội giải thích, nhưng về chuyện có mệnh căn, tuy rằng hắn không nói rõ ràng phủ nhận, nhưng biểu hiện như vậy, chính là rõ ràng cố ý lừa gạt.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

Hai chuyện này mặc dù nhìn như tình huống không giống nhau, nhưng khi cùng nhau nối tiếp mà đến, ai có thể phân biệt rõ ràng?

Nhất là trong mắt người yêu, không cho phép một hạt cát.

Nếu không thẳng thắn, đó là sự lừa dối.

Bản chất là như nhau.

Nếu không phải giờ phút này bị phát hiện, hắn có phải đã tính toán lừa gạt y cả đời hay không?

Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm đồ chơi kia một hồi lâu, ánh mắt đều đỏ bừng.

Chính y thật vất vả mới nhìn thẳng vào nội tâm của mình, thừa nhận tình yêu của y đối với người này, nhận định cả đời này của y chỉ cần hắn, cho dù thế tục không tiếp nhận, hoàng gia không cho phép, y cũng chuẩn bị tốt vứt bỏ hết thảy quyền lực cùng phú quý, cùng hắn ở trong núi rừng, giống như sáu năm trước, ban ngày săn bắt cá, thả diều, chạng vạng đưa xích đu ngắm hoàng hôn.

Tất cả những điều này, tất cả đều ở trong đầu y ấp ủ hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ, khi biết người này cho y đều là lừa gạt, y còn có thể kiên trì tình yêu của mình là đúng sao?

Tiểu Tán Tử, ngươi bảo ta làm sao tiếp tục tin ngươi đây?

Y yên lặng đem cái quần mình vừa mới tự tay cởi xuống mặc trở về, giống như không có việc gì phát sinh, lại cũng không quản vật gì trở lại trong quần vẫn cao ngất như cũ.

Trong sơn động u ám không có khái niệm thời gian, Tiểu Tán Tử khi tỉnh lại cũng không thể phán đoán mình hôn mê bao lâu.

Lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu hoàng đế đang dựa vào vách đá quỳ gối ngồi, mặt vùi ở trong hai tay ôm đầu gối, cũng không biết có phải đang ngủ hay không.

Hắn một tay xoa đầu mình, một tay chống người lên, ngồi xếp bằng.

Rít...

Cả người sao lại khó chịu như vậy, loại cảm giác này giống như một đêm đó.

Đêm đó sau khi ngâm canh thuốc thái y cho.

Đêm đó sau đó vẫn phải dựa vào nước lạnh đè xuống.

Tệ rồi, không phải lúc ấy căn bản không tiêu trừ dược tính, hiện giờ quay trở lại đó chứ?

Đúng vậy, nước lạnh chỉ có tác dụng áp chế, cũng không có tác dụng giải quyết, cho nên dược tính kia chỉ là ngủ say trong cơ thể.

Chính hắn lúc ấy sao lại không nghĩ tới đây chứ?

Hiện giờ tất nhiên là bởi vì hắn năm lần bảy lượt sử dụng nội lực quá mức, kích thích dược tính.

Tiểu Tán Tử cúi đầu nhìn, lều trại nhỏ đã phồng lên rõ rệt.

Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại lớn như vậy? Muốn không bị phát hiện cũng khó.

Lại nhìn Vương Nhất Bác vùi đầu bên kia.

Giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho hắn biết, lúc này sự tình thật nghiêm trọng.

Tuy rằng ở trong mắt hắn Vương Nhất Bác còn là một đứa trẻ, nhưng mười sáu tuổi cũng không phải tuổi cái gì cũng không hiểu, nếu tiểu hài tử nguyện ý mà nói, Tiểu hoàng tử dưới gối đều có thể góp một tá.

Hắn trên cơ bản có thể kết luận, Tiểu bảo bối của hắn nhất định là phát hiện, chỉ là không biết tức giận đến trình độ nào mà thôi.

Trời ơi, hắn có thể tiếp tục ngất xỉu không?

Tình hình quá đột ngột, làm thế nào để giải thích nó đây?

Kế hoạch cho đến bây giờ, trước tiên dùng chiến thuật kéo dài giải quyết đi, thừa dịp Tiểu hài tử tựa hồ còn chưa phát hiện hắn tỉnh lại, trước tiên tiếp tục giả bộ ngủ, suy nghĩ kỹ giải thích như thế nào rồi mới đứng lên.

Đó là một ý tưởng tốt, hắn muốn vỗ tay cho sự thông minh của riêng mình.

Cơ thể nằm trở lại ngay lập tức theo suy nghĩ.

Vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nhẹ nhàng tới gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh hắn.

“Đừng giả chết, ngươi cho rằng ta không biết sao?”

Thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến, không cần mở mắt cũng có thể tưởng tượng chủ nhân thanh âm thất vọng cùng lạnh lùng cỡ nào.

Đáy lòng Tiểu Tán Tử không khỏi lộp bộp một chút, quả nhiên là không giấu được, nhưng đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, Tiểu bảo bối của hắn sau khi biết chuyện này, cả người không chỉ tức giận.

Đó là sự tuyệt vọng sau khi bị người yêu lừa dối.

Có bao nhiêu tình yêu, có bao nhiêu tổn thương.

Hắn đột nhiên nhận ra rằng tình yêu của tiểu hoàng đế dành cho hắn sâu sắc hơn hắn biết.

Nhưng nhận thức này đến vào lúc này, cũng không biết là vui hay buồn.

Kỳ thật hắn vốn cũng tính toán thẳng thắn tất cả, chỉ là vẫn chưa tìm được bầu không khí tương đối tốt, không ngờ thời cơ còn chưa chín muồi, chân tướng liền ở trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng như vậy bị phát hiện.

Tất cả đều nằm trong dự liệu như vậy, nhưng cũng ngoài dự liệu.

Điều không thể tránh khỏi đã xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất có thể.

Nếu đã bị phát hiện, cũng không có gì để giả vờ.

"Nhất Bác, ngươi nghe ta nói, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, ngươi nguyện ý nghe ta giải thích không?"

Hắn nhanh chóng đứng lên, cũng không để ý lễ nghi giữa chủ tớ, giờ phút này hắn chỉ muốn vãn hồi trái tim người yêu đang bị thương.

Vương Nhất Bác buồn bã cười cười: "Giải thích? Giải thích tại sao ngươi có võ công nhưng vẫn giấu diếm, giải thích vì sao ngươi không bị cung hình lại lừa gạt hết lần này đến lần khác, đúng không? ”

Mặt đối mặt nhìn rõ ràng, Tiểu Tán Tử mới phát hiện Vương Nhất Bác đã sớm khóc sưng mắt, đầu mũi cũng đỏ hồng, chắc là thương tâm đã lâu.

"Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi nghe từng chuyện một, ngươi đừng khóc."

Tiểu Tán Tử giơ hai tay lên muốn ôm Tiểu nhân nhi mềm mại trước mắt, cũng không ngờ Tiểu nhân nhi một phen đẩy hắn ra.

Thân thể hắn còn rất yếu, hơn nữa lúc này dược tính kia đang tra tấn hắn lợi hại, có thể kiên trì đứng nói chuyện là không tồi. Vương Nhất Bác đẩy hắn về phía sau vài bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55

“Ngươi không được chạm vào ta!”

Nước mắt lại từng giọt từng giọt từ hốc mắt đỏ bừng lăn ra, thanh âm run rẩy, nhưng vẫn dùng sức nện ra từng chữ từng chữ.

"Ta không muốn nghe ngươi nói. Sáu năm, sao ngươi không nói trong một thời gian dài như vậy chứ? Phàm là trong sáu năm này ngươi tùy tiện chọn một ngày hoàng đạo chủ động thẳng thắn với ta, ta đều sẽ không chút hoài nghi tin tưởng ngươi, nhưng hiện tại sự tình bại lộ ngươi mới đến nói với ta ngươi muốn giải thích, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây? ”

Y lau nước mắt, khóc đến cả người đều run rẩy.

Tiểu Tán Tử nhìn Tiểu nhân nhi thất vọng vừa thương tâm vừa bất lực, cũng không dám ngỗ nghịch ý đối phương đến gần nửa bước.

Hắn đau lòng người nọ rơi nước mắt, nước mắt của hắn cũng nhịn không được chạy ra làm bạn.

Ngày thường miệng ngọt ngào như bôi mật đường, giờ phút này đối mặt với chất vấn đúng là một câu cũng không chen ra được.

Đúng vậy, tại sao hắn lại để Vương Nhất Bác tiếp tục tin hắn?

Giấu diếm cùng lừa gạt đều là thật, người mình yêu từng móc tim móc phổi tín nhiệm đều bị hắn bóp chết, hắn dựa vào cái gì muốn đối phương tiêu hao một phần tín nhiệm nữa đây?

"Bây giờ ngươi nhất định lại đang suy nghĩ lừa gạt ta như thế nào đúng không? Cái gọi là giải thích bất quá lại là một hồi lừa gạt mới đúng không? Ta hỏi ngươi là ai, ngươi nói ngươi là người của ta, câu nói này là giả phải không? Ngươi chỉ muốn tiếp tục đòi hỏi sự tin tưởng với ta mà thôi. ”

"Ngươi còn muốn lừa ta bao lâu? Nói đi, ngươi muốn gì? ”

----------Dãy phân cách----------

Tán (vẫy đuôi):  Tể tể, ca ca khó chịu, không bằng chúng ta giải quyết trước một chút rồi từ từ giải thích được không? 😍😍

Bo (=_=||| ):...... 😓😓

-------------------------------
Hôm qua bận quá k up được, nay up bù nha🥲

Fic này không up mỗi ngày nha, tùy thời gian tui rảnh, tui mới up được 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me