LoveTruyen.Me

Zsww Seri Anh Chien Va Em Be Vuong Nhat Bac

# Nếu là một đứa trẻ, Tôi chỉ cần một đứa trẻ như Nhất Bác là đủ rồi#

[Bắc Kinh] 8:00 sáng

"Nhất Bác, Vương Nhất Bác,mau dậy và thu dọn đống Lego của em nào." Căn nhà đã náo nhiệt một phen từ sáng sớm. Tiêu Chiến đang kéo máy hút bụi để lau thảm. Hạt Dẻ đang lắc đầu lạ lùng với cái máy hút bụi gần đó cũng chạy vào phòng ngủ chồm lên giường dụi dụi đầu vào đống chăn đang trồi lên giữa giường như thể sẽ hét lên., "Bảo Bảo! Dậy sớm đi!"

"Anh ơi ~ Đến ôm em đi ~ Hạt Dẻ đang dính chặt lấy em trên giường này ~" Không một ai nhìn thấy người đâu,chỉ có giọng nói nũng nịu của đứa trẻ vang lên, "Hạt Dẻ,Hạt Dẻ ~ Mau kéo Chiến Chiến vào cho ba ~" Bọn trẻ trong phòng ngủ đang chúi đầu vào nhau, rèm cửa hẳn là bị Tiêu Triển kéo ra,ánh nắng lùa vào phòng sáng bừng cả căn phòng thật chói mắt. Vương Nhất Bác tức giận đến mức nằm trên giường cho tiêu hóa cơn giận, thấy gọi mà Tiêu Chiến không liền đến bên cạnh, cậu lại kéo chăn bông, rúc đầu tiếp tục ngủ.

"Nào, nào, nào, con heo lười biếng, Ca ôm em đi thay quần áo." Tiêu Chiến đưa tay kéo chăn, Vương Nhất Bác thấy thế liền giật lại kéo chăn bông qua đầu. Cúi người dễ dàng ôm lấy người đó, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo phông rộng che lưng, hai chân trắng nõn mềm mại đung đưa, Tiêu Chiến vỗ vỗ phía sau lưng coi như trừng phạt nhẹ, "Em mà còn không nghe lời ca liền đánh mông em."

Sau khi giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa thì cũng đã gần chín giờ rưỡi, bạn nhỏ cũng đã thu dọn gọn gàng các mảnh Lego còn lại đang trải trên bàn cà phê, cho vào một chiếc hộp nhỏ và cất vào căn phòng nhỏ của mình. Thời Tiêu Chiến bưng bát thuốc ra,đứa trẻ đã dọn dẹp sạch sẽ và đang quỳ trên mặt đất chơi với hạt dẻ.

"Đến uống thuốc bắc đi." Thuốc đặc biệt do người nào đó đem Vương Nhất Bác đi kiểm tra thì phát hiện ra bạn nhỏ bị dạ dày, cả phòng khách đều là mùi thuốc. Việc cho bạn nhỏ uống thuốc mỗi ngày cũng là cả một quá trình nan giải.

Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nhíu mày cảm thấy không ngửi được, vừa mở miệng dường như giây sau liền muốn nhổ ra vậy, thật đắng và khó uống, Tiêu Chiến đứng gần đó liền một chút dỗ dành một chút nghiêm khắc ép bạn nhỏ uống hết bát thuốc kia.

Cậu chậm rãi uống thuốc bắc, nhéo mũi rồi ngửa đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chua xót vặn vẹo trông đến khó coi, hai mắt đỏ bừng. "Oa bạn nhỏ thật giỏi, đến đây ca ôm em." Tiêu Chiến nhanh chóng dỗ dành khi thấy đứa trẻ đau khổ như vậy.

ding dong ~

Chuông cửa reo

Hạt Dẻ thích thú vẫy đuôi chào những vị khách đến chơi nhà. Người đến là bạn từ nhỏ của Tiêu Chiến, trên tay cặp vợ chồng trẻ còn có một đứa trẻ miệng còn hôi sữa nữa. Anh ấy mang theo một số đặc sản của Trùng Khánh đến. Vì nói sắp tới đến Bắc Kinh công tác nên Tiêu Chiến đã mời anh ấy đi ăn trưa cùng nhau. Đứa trẻ có vẻ rất thân với Tiêu Chiến,mở rộng vòng tay ôm Tiêu Chiến ngay khi bước vào cửa, và sau đó liền dính chặt lấy Tiêu Chiến. Cha mẹ của những đứa trẻ dĩ nhiên rất vui khi thấy con mình được yêu chiều. Nhưng bạn nhỏ Vương Nhất Bác nào đó đã rất buồn khi nhìn thấy điều này.

Bạn Tiêu Chiến cũng là một người yêu thích motor và ngay sau đó anh ấy đã nhiệt tình yêu cầu Vương Nhất Bác thảo luận về motor cùng nhau, và cuộc trò chuyện được mở ra sau một vài câu trả lời. Tiêu Chiến ngồi trên ghế sofa với đứa con của bạn và trêu đùa cùng hạt dẻ, điều này khiến lũ trẻ cười ngặt nghẽo đến nỗi trông anh giống như một ông bố trẻ con chính thức.

Bữa trưa do hai người chồng làm. Vợ của người bạn đang trêu đùa với đứa trẻ trong tay. Thấy Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đứa trẻ và cười tủm tỉm, cô nhẹ nhàng đặt đứa trẻ vào vòng tay của Vương Nhất Bác, "Đến đây ôm bé con đi,lớn lền liền lây tí đẹp trai của cậu nào. "

Ngay khi chiếc bánh bao nhỏ nào đó chui tọt vào tay bạn nhỏ, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy có chút quặn thắt, cậu không biết bế đứa bé như thế nào, thật hụt hẫng. Đứa nhỏ rất thích anh đẹp trai, nó giẫm lên chân Vương Nhất Bác, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, hôn lên cằm Vương Nhất Bác. Sau nụ hôn, thằng bé cười khúc khích ra vể rất thích thú.

Cảnh tượng đứa nhỏ hôn bạn nhỏ tình cờ bị Tiêu Chiến đang bưng bát ra nhìn thấy, liếc mắt cười nhẹ, "Tiểu bảo bảo thật hấp dẫn đứa nhỏ nha ~"

Trong bàn ăn, bạn bè trò chuyện với nhau, tất nhiên, từ thuở ấu thơ đến công việc, từ gia đình đến tin tức. Bé con ngồi trong vòng tay mẹ, nhìn thẳng vào hai anh đẹp trai trước mặt. Tiêu Chiến không thể không trêu chọc.

Người bạn nhanh miệng, không nói ra được ý tứ, liền phân phó, "Thích con cái cũng nên có một đứa đi, trong nhà sinh động khi có đứa nhỏ."

Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác đông cứng lại, cúi đầu rũ mi, nắm chặt đôi đũa trong tay định gắp thức ăn nhưng lại không thể nào gắp được đôi đũa trên tay tựa như trơn tuột loay hoay mãi với miếng sườn trên đĩa.

Đột nhiên, một đôi đũa vươn ra gắp miếng sườn bỏ vào bát của Vương Nhất Bác, "Có con cái phiền phức lắm. Tôi và Nhất Bác công việc thực sự rất bận rộn."

Cô vợ của anh bạn nháy mắt với chồng rồi đá nhẹ vào chân dưới gầm bàn để ra hiệu đừng nói nữa. Người bạn cũng nhận ra mình đã nói sai và nhanh chóng chuyển chủ đề.

Vương Nhất Bác cúi đầu không cho ai nhìn thấy vẻ mặt của mình, cho dù Tiêu Chiến nắm tay trái, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Sau bữa cơm tẻ nhạt,cậu ngồi thẫn thờ nghe mọi người trò chuyện.

Bởi vì Vương Nhất Bác không thích nói chuyện, bạn bè của Tiêu Chiến đã sớm quên chuyện đó và rời đi sau khi ăn xong.

Sau khi tiễn người bạn về, bạn nhỏ ủ rũ quay lại căn phòng nhỏ, nghịch Lego trên tay, chiếc máy quay quét qua khuôn mặt bé nhỏ đang rơi xuống vài giọt nước mắt.

Đứa trẻ là niềm tiếc nuối muôn đời của cậu và Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở dài, yên lặng ngồi ở bên cạnh đứa nhỏ,lặng lẽ đi theo cậu ôm cậu vào lòng. Anh không biết làm thế nào để an ủi đứa trẻ, và sau khi ngồi một lúc lâu, tiếng nức nở trong vòng tay anh bé dần.

Chú cún con nào đó mệt vì khóc,nên ngủ rất ngoan.

Anh bế người vào phòng ngủ dỗ dành, anh hôn lên đôi mắt sưng tấy đang khóc của đứa trẻ và nói: "Cún con,đối với anh một đứa nhỏ như em là đủ rồi."

【Hai cuộc phỏng vấn】

: Đây là cuộc phỏng vấn cuối cùng ~ Tiêu lão sư và Vương lão sư nghĩ gì về đứa trẻ?

Vương Nhất Bác cúi đầu, siết chặt ngón tay, giọng mũi trầm trầm vang lên: "Em không thể sinh được." cậu bĩu môi như sắp khóc lần nữa.

Tiêu Chiến đưa tay tách hai bàn tay của bạn nhỏ ra,luồn bàn tay mình đan chặt các ngón tay của đứa trẻ: "Về đứa bé, tôi đã đưa ra quyết định khi kết hôn với Vương Nhất Bác. Quả thực, hiện tại vẫn còn nhiều tranh cãi giữa những người đồng tính, vì chắc hẳn chưa có em bé của riêng mình. Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chúng tôi. Sự tồn tại của đứa nhỏ là một sự đóng băng cho gia đình. Cuộc sống của chúng tôi vốn đã hoàn hảo rồi. Không quan trọng chúng tôi có nó hay không. Có lẽ chúng tôi muốn bước sang một giai đoạn mới trong tương lai. Tôi cũng đã thảo luận với Nhất Bác rằng chúng tôi có thể nhận nuôi một đứa trẻ trong tương lai, nó sẽ là con của cả hai chúng tôi,cùng lớn lên bên nhau cùng chăm sóc lẫn nhau. Có lẽ cha mẹ là người mong muốn có cháu để bồng bế nhất và chúng tôi cảm thấy có chút tội lỗi khi không thỏa lòng mong ước của cha mẹ,nhưng cũng mong cha mẹ hãy hiểu cho chúng con và sẽ yêu thương đứa trẻ mà chúng con sắp tới sẽ nhận nuôi như ruột thịt của mình. Sau tất cả cha mẹ là người yêu thương con cái của họ nhất dù họ không nói ra điều đó. "

"Thực sự khi đến tham gia chương trình này, tôi muốn mọi người thấy những người đồng tính có cuộc sống như bao người bình thường. Bạn cũng đã xem chương trình của chúng tôi, và thấy rất nhiều bình luận nói rằng tôi yêu chiều Nhất Bác quá. Cũng có một số bạn đọc lướt Internet nói rằng chúng tôi đang diễn. Bây giờ chúng tôi cũng không thể bác bỏ tin đồn, chúng tôi cũng chẳng cần phải diễn, thực tế là như thế này. Tương lai còn dài,về sau sẽ rõ."

Vương Nhất Bác đã lâu không nói chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào máy quay, nghiêm túc nói: "Chúng em thật sự rất tốt, anh Chiến rất yêu em, em cảm thấy thật sự rất hạnh phúc khi kết hôn với anh Chiến,em hi vọng của anh người hâm mộ cũng có thể thích Chiến ca. "

Sau đó, cậu quay đầu nhìn nụ cười ngọt ngào của Tiêu Chiến,má bánh bao lộ ra dấu ngoặc nhỏ, "Anh Chiến nói, chỉ cần có một đứa trẻ như tôi là đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me