20
Sau bữa trưa là khi Kim Seungmin rảnh rỗi nhất, em ngủ một giấc khoảng nửa tiếng trước khi tiếp tục với công việc Mỗi khi Seungmin dồn sự tập trung vào mấy món đồ tí hon, mọi vật xung quanh như tàng hình với emYeonhee muốn nói chuyện, nhưng em đôi khi còn quên mất phải đáp lại, làm cô chán nản, ra ngoài thăm thú mảnh vườn ít nhất còn vui hơn khi ở với emNhưng nếu thế thì cô đến đây làm gì?Chẳng để làm gì cả, chẳng phải để nói chuyện thân thiết với em đâu, Seungmin chẳng là gì trong mắt cô cảNhưng các chú của em thì có, họ có rất nhiều quyền lực, có rất nhiều tiền, hơn hết thảy, họ luôn bí mật và ẩn mình suốt bao nhiêu nămBây giờ lại vì một thằng nhóc đôi mươi mà đứng ra, giải quyết từng vấn đề, từng người đụng chạm đến emRốt cuộc Kim Seungmin có cái khỉ gì? Em có cái gì để quyến rũ được cả bảy tên mặt lạnh hơn tiền đó chứ?Jung Yeonhee bước đi qua những chậu cây cảnh được chăm chút kĩ càng, lòng tràn ngập sự đố kịCô đố kị với Kim Seungmin, tên nhóc đó không phải đang sống quá tốt à? Trong khi nó vốn dĩ chẳng có gì cả, đơn thuần là một thằng nhóc vô dụng- Mẹ kiếpYeonhee cầm trên tay mảnh giấy đã nhàu nát, vo viên rồi ném xuống hồ nước có suối nhân tạo đang chảy róc ráchTrên tờ giấy là dòng chữ rất thân thương"Lần sau cô đừng lẽo đẽo theo em ấy, đây không phải chỗ cô nên tới và được phép tới đâu - Seo Changbin"Tờ giấy này là chính hắn bỏ vào túi xách của cô, khi cô đi theo em đến 'hang ổ' của hắnMột nơi rộng, lớn, đầy những kẻ bặm trợn nói chuyện bằng bạo lực, nói chung là vô cùng đáng sợCô chẳng hiểu sao Seungmin lại không sợ mà tới nơi như thế này, một tên như em có thể can đảm vậy à?Tất nhiên, không thể, tính cách hay ám ảnh tâm lý không dễ xoá đi như vậy, nhưng khi bước vào trung tâm cô mới thực sự hiểu tại saoSeo Changbin ngồi ở chính giữa phòng, với chiếc ghế cao hơn hẳn, chiếc áo ba lỗ đen để lộ hai bên bắp tay cường trángHắn ngậm tẩu thuốc cháy dở trên miệng, đôi mắt diều hâu đáng sợ dán lên tên đang run rẩy bên dưới"Chú Seo!"Hắn giật mình, tiếng gọi trong trẻo của em nghe chẳng khớp tí nào với không gian tối tăm nàyHắn nhìn em, khuôn mặt đáng sợ chảy đầy mồ hôi bỗng nở một nụ cười"Seungmin? Em đến lâu chưa?"Em chạy lại chỗ hắn, khuôn miệng vẫn cười rất tươi, Yeonhee thấy hắn vẫn cười với em, mắt lại liếc sang yêu cầu đàn em dọn dẹp mớ hỗn độnSeungmin rút ra một miếng khăn ướt nhỏ đưa cho hắn lau mặt, hắn xoa đầu em, vẫn cười rất hiềnĐôi chân cô khựng lại nhìn cảnh tượng đó, chẳng phải là cảnh sủng hạnh tiểu bảo bối trong truyện với phim hay sao?Không ngờ là nó có thật đấy?Em với hắn nói chuyện một lúc thì Changbin đứng lên đi đâu đó, Seungmin thì kéo cô ra ngoài"Đi nào, chút chú ấy ra, tớ với chú ấy sẽ đi mua đồ để chú Min chuẩn bị bữa tối, cậu có muốn đi cùng không?"Không, chẳng ai muốn đi cùng để ăn cơm chó cả, trong đầu cô niệm cả chục lần chửi thề khi thấy em ra vẻ mời mọc, còn cười rất tươi"Có, tớ đi chung với"Nghĩ thì nghĩ một đằng, đến cuối cùng Yeonhee vẫn gật đầu đồng ý, dù cho đi theo cũng chỉ để làm nền cho họSeo Changbin chiều Kim Seungmin thì cũng chẳng kém gì mấy người kia, mua xong theo thực đơn thì chỉ nửa xeVậy mà thêm mấy món đồ em thích nên mua thì xe cũng đã đầy, nào là sữa, phô mai, bánh mì, bánh gạo, đủ thứ trên đời trong xe đẩyHắn thì vẫn rất bình thản, em nhìn cái nào lâu một chút là lấy ngay, Seungmin mà hỏi cũng sẽ nhận được câu thế này"Không biết, mua về thử thì biết ngon hay dở ngay mà"Yeonhee đi theo mà chẳng khác gì bóng đèn cho họ toả sáng, nhìn cách nhân viên kinh ngạc nhìn xe hàng, lại nghĩ cô đi một mình chỉ mua gói kẹo trên tayKhoé môi cô giật không ít, cô không thích kẹo, chỉ là loại kẹo này Changbin tự lựa nên muốn lấy thôiHắn cũng có đảo mắt qua, nhìn gói kẹo trong tay cô với vẻ hiếu kì nhưng rồi lại quay đi chẳng quan tâmTối đến, Yeonhee chẳng thể ở nhà người ta mãi, muốn cũng bị ép phải rời điHôm nay ăn xong Seungmin đã rửa bát cùng chú Minho, chú rửa là ba, còn nhìn em là bảy, cứ im lặng như suy nghĩ gì- Mặt em dính gì sao ạ?Seungmin ngơ ngác chỉ vào mặt mình, Minho lắc đầu không nói gì, nhưng đưa tay nhéo má em làm em nhăn nhó vì đauHắn chỉ bật cười, bảo Jeongin mới mua đôi kiếm mới, em muốn xem thì ra phòng khách kìaCún nhỏ quên ngay chuyện ban nãy, chạy liền ra phòng kháchĐầu tiên là Chan với Hyunjin đang chơi cờ, Jisung thì nằm trên ghế dài mà ngủEm nghiêng đầu, hôm nay Jisung không nói chuyện với em nhiều như mọi hôm làm em cũng có chút thắc mắcNgồi xuống bên cạnh hắn, đặt bàn tay lên trán hắn, lại so với trán mìnhĐâu có nóng đâu nhỉ?Tiếng phì cười của Jisung thu hút ánh mắt em, hắn nhìn bàn tay của cún nhỏ đặt trên trán mà cười không ngớtChan với Hyunjin cũng cười theo làm em nhăn mặt, em làm sai gì à?- Seungmin, chú Han lệch múi giờ nên buồn ngủ thôi, anh ấy mới từ Canada về mà- Dạ?Jeongin cười híp mắt nhìn hành động ngốc ngếch của em, ừ nhỉ, Seungmin quên đấy- Vậy chú ngủ đi nha, em đi đây- Từ từSeungmin muốn chữa quê, chạy về phía của Jeongin nhưng đã bị Jisung nắm lấy cổ tay làm em chạy không nổi- Sao ạ?- Em phá giấc ngủ của chú rồi, chú khó ngủ lại lắm- ... Thật ạ?Seungmin nhìn hắn, nửa có lỗi nửa nghi ngờ, hắn nói phá giấc ngủ thì đúng là tội của em, nhưng mà việc Jisung khó ngủ lại thì em không biếtBình thường hắn ngủ dễ nhất luôn, lại còn ngủ sâu, rất khó gọi hắn dậy, nói gì đến lệch múi giờ buồn ngủ thì chắc nằm năm hay mười phút là vào giấc rồiJisung nhìn em đơ ra, tự dưng lại nhoẻn miệng cười rất chi là gian- Em thơm má chú điLời đề nghị này, sáu anh còn lại đều ngóng mắt lên xem với vẻ khó tin, tưởng dụ Seungmin mà dễ à, em có thân với họ thì cũng chẳng thân tới mức đó đâu- ChụtSốc tận óc, cả căn phòng đứng hình, nụ cười của Han Jisung trở thành nụ cười nhếch mép và mặt Kim Seungmin đỏ lựng như trái cà chua- Cái đ...Yongbok bịt miệng ngăn tiếng chửi thề, có đùa nhau không khi hắn nắm tay em thôi cũng sợ em ngại mà em lại hôn má Jisung một tiếng rõ kêuNgay tức khắc, Han Jisung trưng ra bộ mặt đắc thắng, cười toe toét nhìn Seungmin, em cúi gằm mặt, hai tai đỏ như ăn ớtSeungmin đi một mạch đến chỗ Jeongin, nắm lấy tay hắn muốn kéo hắn đi, rốt cuộc em mới là người bị kéo ngược lại- Em đi đâu? Trốn à? Giải thích đi!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me