LoveTruyen.Me

[BJYX]Thầy Giáo Khó Tính Của Tôi [ Hoàn]

Chap 36

oTien3

Sáng nay ba thầy Tiêu bất ngờ lên cơn đau tim phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, thầy ấy đã ở bệnh viện canh suốt cả buổi sáng, bác sĩ gặp riêng thầy Tiêu để báo tình hình sức khỏe và kêu thầy Tiêu chuẩn bị tinh thần trước, hiện tại ông ấy vẫn hôn mê và chưa có giấu hiệu tỉnh lại. Ông Tiêu Hải là người ba cũng là người thầy Tiêu yêu đương nhất, khi còn nhỏ cứ mỗi lần có việc gì không thể làm là thầy Tiêu đều tìm ba mình giúp đỡ, bà Dung Nguyệt hay phạt thầy úp mặt vô tường nhưng ông Tiêu Hải thì yêu thương thầy hết mực. Bây giờ ông ấy bệnh sắp không qua khỏi thầy ấy suy sụp một phần không còn tâm trạng đến cty hay làm gì nữa , chạy chữa tìm thuốc khắp nơi nhưng tim ông ấy ngày một yếu đi. Thầy Tiêu cũng chỉ biết ba mình bị bệnh tim chứ không biết mọi chuyện đằng sau, bà Dung Nguyệt biết chồng mình không qua khỏi thì thái độ dửng dưng, chẳng mấy lo lắng mà có phần hơi vui vẻ.

Thầy Tiêu là người rất ân cần chu đáo, trước đây Nhất Bác bị thương thầy cũng tận tâm chăm sóc mua cháo rồi cho Nhất Bác uống thuốc , đến khi ba thầy bệnh thầy ấy cũng làm tròn trách nhiệm một người con hiếu thảo, dù biết bác sĩ nói rằng ông ấy sẽ không qua khỏi nhưng thầy Tiêu vẫn nuôi hi vọng. Nhìn ba mình nằm trên giường bệnh được gắn máy trợ tim và ống thở để hô hấp mà thầy đau lòng biết bao nhiêu. Nhớ lại những ngày tháng ba thầy khỏe mạnh chơi đùa với thầy ấy  lúc thầy còn nhỏ ,rồi bây giờ ông ấy nằm nhắm mắt hôn mê mà thầy không biết diễn tả làm sao .
  Đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, thầy Tiêu nắm lấy đôi tay già yếu và gầy trơ xương xanh xao của ông Tiêu Hải kê lên má, lòng thầm cầu nguyện là ông ấy sẽ nhanh khỏi * Ba...ba phải nhanh khỏi bệnh nha ba, con ước người nằm đây là con chứ không phải là ba* Thương ba mình nên thầy rơi nước mắt. Lòng hiếu thảo của thầy Tiêu cũng không thể chống lại bệnh tật mà ông Tiêu Hải đang phải chịu đựng, dường như ông ấy cảm nhận được con mình đang bên cạnh nên ngón tay ông ấy bất ngờ cử động. Thầy Tiêu đang nắm tay ba mình thấy ngón tay có phản ứng thì vui mừng .
- Ba! Ba nghe con nói đúng không ba... Con đi kêu bác sĩ ngay đây.
Thầy Tiêu liền chạy ra kêu bác sĩ vô để khám cho ba mình, bà Dung Nguyệt nghe ông Tiêu Hải cũng cử động tay liền đi theo xem sao, thầy Tiêu và bà Dung Nguyệt đứng một bên cho bác sĩ kiểm tra, một lúc sao thì bác sĩ nói có khả năng 2 3 hôm nữa ông ấy sẽ tỉnh lại hoặc cũng có thể đó chỉ là trạng thái bình thường trong lúc hôn mê. Thầy Tiêu vẫn hi vọng ba mình sẽ có chuyển biến tốt, còn bà Dung sắc mặt thay đổi ngay khi biết ông Tiêu Hải sẽ tỉnh lại, chuyện này thiệt sự nằm ngoài dự tính của bà ta.
Buổi tối thầy Tiêu vẫn túc trực bên cạnh ba thầy , không muốn rời đi vì sợ ông ấy tỉnh lại không có ai ở bên, bà Dung Nguyệt thì về nhà xong lại đến thăm giây lát. Thầy Tiêu đứng cạnh giường một tay nắm lấy tay ông Tiêu Hải vẫn mong muốn ba thầy sẽ tỉnh lại, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Alo! Có chuyện gì?
- Dạ thưa phó tổng có hợp đồng cần phó tổng ký gấp.
- Để mai không được sao?
- Dạ bên đối tác cần ngay ạ!
- Vậy đem đến bệnh viện đi.
- Dạ không được tại đối tác đang ở đây và cần gặp phó tổng ạ!
- Thôi được rồi bảo họ đợi tôi 10p tôi đến ngay.
- Dạ vâng.
Thầy Tiêu nhìn ba mình phân vân một lúc rồi xem lại máy trợ tim máy thở không có vấn đề gì mới rời đi, lòng thầm dặn dò ông Tiêu Hải đợi thầy Tiêu đến cty xong sẽ quay lại ngay, vừa ra cửa phòng bệnh khoảng 5p thì có người đã đi vô, không phải bác sĩ cũng không phải y tá mà là bà Dung Nguyệt.
Bà ta ung dung đi vào nhìn ông Tiêu Hải đang nằm đó mà ánh mắt sắt lạnh, đi đến xem ông Tiêu Hải xong bà ta liền quay qua nhìn mấy chiếc máy thở gắn trên người ông ấy, bà ta cười khẩy một cái rồi bắt đầu dùng những lời cay nghiệt để nói ra.
- Ông Tiêu Hải ông không ngờ sẽ có ngày này đúng không? Sáng nay nếu ông đồng ý chuyển toàn bộ tài sản qua tên tôi thì ông đã không nằm đây *haha* !.
- Hứ! Tiêu Hải ông có ngày hôm nay là tại ông, tại ông ích kỷ chỉ xem trọng thằng con trai của ả ta! Nếu ngày đó ông yêu thương tôi thì con tôi đã không chết... Đáng lẽ ngay khi con tôi chết thì tôi phải cho nó theo con trai tôi luôn chứ không phải để nó sống tới giờ!
- Sao? Bây giờ ông nằm đây không thể làm gì được ông có thấy mình phế vật không? *haha* . Lúc đó tôi đã mong ông sẽ yêu thương tôi như con ả tiện nhân đó nhưng ông lại phớt lờ tôi! Lòng ông luôn lạnh nhạt với tôi khi cưới tôi về? Tiêu Hải có bao giờ ông yêu tôi như ông đã yêu ả không?.
- Ông mau mở mắt ra mà nhìn tôi đây này, ông màu ngồi dậy mà nhìn tôi sẽ hành hạ thằng con qúy tử của ông đây này ! Ông tưởng tôi yêu thương nó như con tôi sao...*haha* ông sai rồi... Ông lầm tưởng rồi... Tôi chỉ xem thằng Tiêu Chiến là một con cờ thôi, tài sản của ông khi ông chết tất cả sẽ thuộc về tôi, tôi sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà cho nó sống chết ngoài đường xem ông làm gì được tôi!? *haha*.
- Tiêu Hải ông là một thằng đàn ông ông tồi tệ ! Ông cưới tôi về chỉ vì củng cố cty của gia đình ông, ông ra ngoài ngoại tình khiến tôi ghen tuông đến mức xảy thai tất cả là tại ông . ( Bà ta nói lớn rồi túm lấy cổ áo ông Tiêu Hải mà kéo lên) *haha* ( bà ta cười như điên như thỏa mãn khi nhìn thấy ông Tiêu Hải chỉ có thể nằm đó không động đậy).

Nói đủ thứ kể lể đủ thứ xong cả rồi bà ta từ từ chuyển mắt sang máy thở, bà ta đã không có ý định để ông Tiêu Hải có cơ hội tỉnh dậy .
- Có trách thì trách do ông quá ngu ! Tôi sẽ cho ông đoàn tụ với ả tiện nhân đó, à... Còn một chuyện việc ả ta chết cũng là do tôi làm đó, chính tôi đã tông xe chết con tiện nhân đó ! Bây giờ ông biết được rồi thì cũng ôm cái bí mật đó xuống mồ đi.
Bà ta đang định rút ống thở ra thì ông Tiêu Hải từ từ mở mắt, bà Dung Nguyệt hoảng hồn vì đang lúc định đưa ông ấy về nơi chính suối thì ông Tiêu Hải lại tỉnh dậy. Mắt ông ta chớp chớp mấy cái rồi quay qua nhìn bà Dung Nguyệt như mừng rỡ, nhưng bà ta chỉ nhìn ông ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.
- Muộn rồi ! Ông đi chết đi.
Bà ta liền nắm chặt ống chuyền oxi vào người ông Tiêu Hải, không cho oxi được lưu thông để ông ấy về thế giới bên kia. Ông ấy trợn mắt lấy hơi lên như cá thiếu nước, ông ta cố gắng cử động tay để chống cự lại nhưng với sức một người bị bệnh thì làm gì được, ông ấy vùng vẫy trong đau đớn chỉ biết nhìn bà Dung Nguyệt đang đứng đó tay thì bóp chặt ống thở, khoảng 10p sau thì ông ấy ngưng cử động nữa. Bà ta lúc đó mới chịu buông tay ra như đã xong việc cần làm. Sự độc ác và tàn nhẫn của bà ta phải nói là quá sức tưởng tượng, bà ta diễn như thể mình là người vợ yêu thương chồng hết mực, bà ta chạy ra ngoài cửa hô tô cầu cứu bác sĩ cứu ông Tiêu Hải, mọi việc đã quá muộn màng vì ông ấy đã tắt thở 10p rồi thì bà ta mới chạy đi kêu bác sĩ . Bà ta đứng một bên khóc lóc thảm thiết, dùng hết sức bình sinh mà diễn cho đạt vai diễn người vợ , bà Dung Nguyệt kêu tên ông Tiêu Hải rồi trách sao ông ấy bỏ bà ta mà đi, với những người ngoài không biết chuyện vì xảy ra thì họ nhìn vào sẽ thương tiếc cho bà Dung Nguyệt lắm, nghĩ là bà ta trở thành góa phụ một thân một mình sẽ cô độc lắm,trong một góc khuất nào đó có một người đang đứng và đã quay lại toàn bộ sự việc của bà Dung Nguyệt làm với ông Tiêu Hải.

Thầy Tiêu khi vừa trở lại bệnh viện đã thấy một chiếc xe đẩy một cái xác đắp vải trắng bên trên, đi theo sau là bà Dung Nguyệt khóc lóc kêu gào, thầy Tiêu như không thể tin vào mắt mình thầy chạy lại chiếc xe đó rồi ngăn không cho xe đi tiếp , thầy tròn mắt nhìn mọi người như hỏi đây có phải ba tôi không và mong câu trả lời lại là không nhưng bác sĩ liền nhìn cậu .
  - Chúng tôi rất tiếc lúc cậu rời đi ba cậu đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim nên ông ấy đã... Xin chia buồn.
Thầy đã cố kìm nén nhưng cảm giác cảm xúc như vỡ òa, thầy từ từ đi lại bên cạnh xe đẩy xác, tay rung rung không dám tin đây là sự thật, thầy lấy tay lật nhẹ tấm vải trắng để lộ phần mặt ra thì...
- Ba...a...a...ba!
Thầy Tiêu không thể bình tĩnh nữa mà kêu lên , tiếng kêu nghe như mọi thứ sụp đổ trước mắt , thầy khóc như một đứa trẻ thầy qùy xuống nắm lấy tay ông ấy như không muốn buông ra, nước mắt lã chã tuông như mưa, mọi người bác sĩ y tá đứng xung quanh cũng không muốn làm phiền đến nên chỉ đứng im lặng. Thầy Tiêu lấy tay sờ lên mặt ông Tiêu Hải, nhìn người ba mình yêu thương nhất nằm bất động không nói một lời nào mà tim như tan vỡ, thầy không nghĩ mình chỉ rời đi một lúc lại là lần cuối cùng được gặp được ba mình.
- Ba! Ba mở mắt ra nhìn con đi.
- Con Tiêu Chiến nè ba! Ba nói sẽ sống lâu với con mà ba... Sao bây giờ ba lại bỏ con đi.
- Con không cho phép! Ba làm ơn mở mắt ra đi ...con cầu xin ba...ba..!
Tiếng kêu cùng tiếng khóc cứ xen lẫn vào nhau, không khí tan thương bao trùm lấy mọi thứ xung quanh , người khác trong bệnh viện nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được mà khóc thay. Có lẽ ai trong đời cũng phải một lần tiễn người thân người mình yêu thương nhất ra đi, ai cũng sẽ cảm nhận và hiểu được điều đó và chẳng ai muốn điều đó xảy ra. Thầy Tiêu dù trước mặt người khác thầy vui vẻ mạnh mẽ tới đâu, nhưng khi đối mặt với sự chia xa mãi mãi này là nổi đau tột cùng, ông Tiêu Hải đi mà không kịp nhìn thầy ấy lần cuối, ông ấy cũng không biết được rằng sự ra đi này của mình là do người vợ ở cùng mình mấy chục năm gây ra. Chẳng ai biết được cả chỉ có bà Dung Nguyệt và một người bí ẩn nào đó mới biết được mọi chuyện bà ta làm, thầy Tiêu vẫn không muốn buông tay ba mình ra ,thầy ấy qụy xuống đó mà khóc không thành tiếng, bà Dung Nguyệt lại khuyên ngăn và các bác sĩ cố gắng lắm mới đưa được ông Tiêu Hải đi. Thầy Tiêu không muốn để ba mình rời đi như vậy thầy chạy theo nhưng bị mọi người cản lại để thầy bình tĩnh hơn.

Cuối cùng thân thể ông Tiêu Hải được đem đi hỏa táng , mọi người đến tham dự đám tang rất đông vì lúc còn sống ông Tiêu Hải là người bạn cũng là người sếp luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Các nhà lãnh đạo cty cấp cao cũng có mặt lễ tiễn đưa ông ấy, mọi người đem sự thương tiếc đến để tiễn đưa ông Tiêu Hải, Nhã Tịnh thì bên cạnh bà Dung Nguyệt vì bà ấy khóc lên khóc xuống. Thầy Tiêu luôn bên cạnh di ảnh của ba mình, lòng thầy chứa nổi buồn sâu thẳm, thầy thẩn thờ nhìn di ảnh ba mình mà không muốn chấp nhận đó là sự thật. Tiếng chuông điện thoại reo lên thầy vẫn không để ý đến ,tiếng chuông cứ reo liên tục thầy mới lẳng lặng  mà xem số, thấy đó là số Nhất Bác thầy Tiêu mới bắt máy.
- Alo Tiêu Chiến anh sao vậy em điện thoại 5 6 cuộc rồi!?
- Nhất Bác anh....( tiếng khóc thút thít)
- Tiêu Chiến anh sao vậy? Có chuyện gì mau nói cho em biết?
- Ba anh... Ông ấy... Ông ấy mất rồi... Anh cần em lúc này  ( nói dứt lời thầy Tiêu khóc như đứa trẻ)
Nhất Bác bên này nghe tin thì sững sờ vì bây giờ cậu biết thầy Tiêu đang suy sụp như thế nào, cậu ấy im lặng không nói một lời nào cả chỉ nghe tiếng khóc của thầy ấy van lên bên kia. Nhất Bác hiểu rõ không thể khuyên cũng không thể nói gì vào lúc này vì thầy ấy đang rất đau lòng rồi. Cậu âm thầm tắt máy để thầy Tiêu không bị làm phiền,thầy Tiêu nói cần cậu thì Nhất Bác sẽ trở về ngay cậu gọi cho giám đốc cty xin nghỉ 2 tuần để được về bên cạnh thầy Tiêu lúc này.
Cậu thu xếp mọi thứ vào vali và đặt vé máy bay vào ngày mai luôn để kịp về đến, cậu vẫn không quên món quà mình chuẩn bị cho thầy Tiêu, Nhất Bác bây giờ là người duy nhất có thể an ủi thầy Tiêu, chỉ có cậu mới là liều thuốc tốt nhất để giúp thầy Tiêu bình tĩnh hơn, còn có 1 tuần nữa thôi là đến sinh nhật thầy ấy rồi mà giờ xảy ra chuyện không mong muốn này. Nghe tiếng khóc của thầy Tiêu Nhất Bác không thể chịu nỗi, thầy Tiêu là người Nhất Bác yêu cậu ấy tuyệt đối không để thầy ấy đối mặt với nổi đau một mình. Thầy Tiêu vẫn không ăn không uống, ngồi cạnh di ảnh mắt nhìn sâu thẩm, Nhã Tịnh đi đến khuyên thầy ấy ăn một chút nhưng thầy Tiêu vẫn phớt lờ đi. Bà Dung Nguyệt cũng đến an ủi nhưng thầy mẩy may không quan tâm đến, thầy Tiêu bây giờ chỉ muốn Nhất Bác ở cạnh không muốn một ai. Mọi người đến đưa tiễn ba thầy ấy cũng đến chia buồn với thầy Tiêu, thầy Tiêu gật đầu đáp lại rồi thôi chứ không thể nói được gì nữa . Thầy Tiêu nhìn lên di ảnh ông Tiêu Hải trong đầu luôn thốt lên ( Ba...ba bỏ con thật sao ba...ở đây con vẫn luôn nhớ về ba... Ba ơi!)

CÒN TIẾP...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me