[BJYX]Thầy Giáo Khó Tính Của Tôi [ Hoàn]
Chap 37
Máy bay vừa đến nơi thì Nhất Bác đã không chậm trễ mà đến nhà tang lễ, cậu có gọi điện thông báo cho mẹ mình biết là ba thầy Tiêu vừa mất nên cậu đã về đến nơi, mẹ Nhất Bác biết tin cũng đau buồn thay thầy Tiêu bà ấy cũng chuẩn bị đồ để đến dự tang. Nhất Bác đến địa điểm mà thầy Tiêu nói đi thẳng vào trong là thấy thầy Tiêu đã ngồi trước di ảnh, Nhã Tịnh vừa thấy Nhất Bác đã đi đến chặn đường rồi lên giọng.
- Nè thằng nhóc rác rưởi kia sao cậu lại đến đây?
- Hôm nay là tang lễ mong cô không gây sự!
- Tang lễ này của gia đình tôi không liên quan đến cậu! Mau cút ra khỏi đây!
- Tôi nhớ người mất là ba anh Tiêu Chiến đâu liên quan gì cô? Cô lấy quyền gì đuổi tôi về
- Cậu..! Nhưng tôi là vợ sắp cưới của anh ấy tức là tôi cũng là người nhà gia đình anh ấy, cậu mới là người ngoài mau cút khỏi đây không tôi sẽ cho bảo vệ lôi cổ cậu ra khỏi đây!
- Tôi đến đây đã được sự đồng ý của anh Tiêu Chiến nếu cô nói mình là vợ sắp cưới thì cô nên giữa phép lịch sự với khách viếng thăm của người nhà cô mời đến.
- Còn dám trả treo! Bảo vệ đâu mau lôi cổ tên nhóc này ra ngoài cho tôi ( cô ta trợn mắt nghênh mặt lên kêu bảo vệ giữa đám tang).
Nghe tiếng cãi nhau bà Dung Nguyệt và Tiêu Chiến xoay lại, bà ta liền đi đến thì thấy Nhất Bác liền tỏ thái độ khinh ra mặt giống như Nhã Tịnh.
- Nè thằng kia! Mày là gì mà đến đây dự tang chồng tao? Chỗ này không ai chào đón mày mau biến ra khỏi đây.
- Chào bác! Tôi đến đây để chia buồn cùng gia đình bác chứ không phải để cãi nhau.
- Ai cần mày đến chia buồn... Mau..
- Có chuyện gì xảy ra... ( bà ta đang định nói tiếp thì thầy Tiêu liền lên tiếng).
Thầy Tiêu đi đến ánh mắt tức giận nhìn Nhã Tịnh và bà Dung Nguyệt, thầy ấy không muốn Nhất Bác bị Nhã Tịnh và bà Dung Nguyệt kiếm chuyện , Nhã Tịnh thấy vậy thì lên tiếng trách.
- Tiêu Chiến anh cho loại người này vào đây à anh nên nhớ đây là tang lễ của ba anh.
- Loại người gì? Cô đang xúc phạm bạn của tôi đấy! Đây là tang lễ của ba tôi miễn tôi cho phép thì ai cũng có thể đến còn cô không liên quan gì tốt nhất đừng lên tiếng.
- Nhưng em là vợ tương lai của anh!
- Nhã Tịnh nói đúng đấy! Thằng nhóc này là gì mà được đến đây? ( bà Dung Nguyệt lên tiếng bao che).
- Là người quan trọng với tôi! Các người hài lòng chưa? Tốt nhất đừng nói thêm một lời nào làm ảnh hưởng đến người ba đã khuất của tôi. Còn cô bớt nhận vơ là vợ tương lai của tôi đi nếu như còn ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy trước mặt mọi người đừng trách tôi làm cô xấu mặt. ( nói xong thầy Tiêu kéo tay Nhất Bác đi không để Nhã Tịnh có cơ hội nói thêm).
Cô ta và bà Dung Nguyệt nhìn mà tức ói máu, dù sau đây cũng là tang lễ ba thầy Tiêu người ngoài như Nhã Tịnh không có quyền lên tiếng. Thầy Tiêu cầm tay Nhất Bác kéo đến chỗ mình ngồi, thầy ấy buồn bã tiếp tục qùy xuống nhìn di ảnh ba mình mà chấp tay cầu nguyện, Nhất Bác nhìn thấy vậy lòng cậu không vui vẻ vì hình ảnh này cậu không muốn thấy nhất , cậu ấy đặt tay lên vai thầy Tiêu rồi xoa xoa để an ủi.
- Tiêu Chiến anh đừng như vậy nữa! Ba anh ở suối vàng mới an tâm ra đi thanh thản!! ( thầy Tiêu mở mắt nhìn vào Nhất Bác một ánh mắt buồn sâu thẳm rồi quay sang nhìn di ảnh ba mình).
- Nhất Bác em biết không!? Ngày trước lúc anh còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, ba anh hay răng đe anh dạy anh từng tí một! Ước mơ cả đời của ông ấy là nhìn anh trưởng thành rồi nối nghiệp ba điều hành công ty! Lúc đó anh nghĩ ba còn khỏe cần gì đến anh nên anh chẳng quan tâm, ba anh rất thương con nên luôn ủng hộ anh theo đuổi công việc thầy giáo! Nhưng... Nhưng bây giờ ông ấy không còn nữa... Tại sao chứ ...tại sao anh lại không thực hiện điều ba muốn sớm hơn.... ( nói đến đó bất giác thầy Tiêu lại khóc, nổi đau mất đi một người thân thật sự không dễ dàng chấp nhận ) .
Nhất Bác nhìn thấy vậy không kìm được mà rơi nước mắt theo, người thân thầy Tiêu mất nhưng nhìn thầy ấy đau lòng Nhất Bác cũng rất đau, bây giờ Nhất Bác rất muốn ôm thầy Tiêu vào lòng để xoa dịu nỗi đau đó nhưng không thể, thầy Tiêu gục mặt xuống hay tay nắm chặt đầu gối lại mà khóc , tiếng nấc nghẹn ngào làm Nhất Bác nắm lấy tay thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến hãy cố vượt qua! Có em ở đây rồi. Ba anh đã rất tự hào về anh vì anh đã làm rất tốt rồi. Bây giờ anh vẫn có thể thực hiện được ước mơ ông ấy muốn ở anh ,chỉ hơi muộn một chút nhưng vẫn sẽ khiến ba anh an lòng ở thế giới bên kia.
- Anh...em ở đây với anh được không...đừng đi đâu...
- Được! Em sẽ ở đây với anh...đừng khóc nữa được không nhìn anh như vậy em rất đau lòng.
- Thời gian này anh không suy nghĩ được gì nữa anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật ba anh đã mất.
- Tiêu Chiến anh nghe em nói! Sinh lão bệnh tử là việc không tránh khỏi chỉ là sớm hay muộn, miễn sao khi ra đi họ đi trong thanh thản không vướng bận thế gian.
- Ba anh mất anh không được nhìn ba anh lần cuối, trước khi anh rời bệnh viện đến cty thì ba anh rất bình thường, bác sĩ còn nói ba anh sẽ sớm tỉnh lại.
- Ý anh là ba anh mất anh không có mặt ở đó? Vậy lúc ba anh mất có những ai bên cạnh?
- Có mẹ anh! Khi anh quay lại ba anh ông ấy đã được bác sĩ đưa ra ngoài rồi!
- Anh cho em biết lí do ông ấy mất được không?
- Là do nhồi máu cơ tim!
- Trước đó ông ấy vẫn bình thường hay phát bệnh rồi.
- Sáng 2 hôm trước ba anh bất ngờ lên cơn đau tim,khi anh vào phòng thì thấy ba đã ngất dưới sàng nhà thuốc thì văng khắp nơi, anh cũng không biết tại sao! Anh rất nghi ngờ có điều gì đó uẩn khúc phía sau.
- Em cũng không biết! Nhưng anh có nghi ngờ vì về cái chết của ông ấy không.
- Anh không dám chắc! Nhưng rõ ràng ba anh đã có tiếng triển tốt tại sao lại mất như vậy được ? Với lại khi bác sĩ vô thì ông ấy đã tắt thở mà mẹ anh lại ở ngay đó. Thời điểm đó đáng lẽ khi thấy có biểu hiện bất thường bà ấy phải kêu bác sĩ ngay .
- Anh đang nghi ngờ là có gì đó liên quan mẹ anh?
- Không hẳn là nghi ngờ ...Nhưng sau khi làm tang lễ xong anh sẽ tìm hiểu thật rõ chuyện này.
- Anh đừng suy nghĩ nhiều quá không khéo lại ảnh hưởng sức khỏe.
- Không! Anh không suy nghĩ nhiều... Anh cảm thấy thực sự có gì đó không đúng ở đây.
- Vậy sau khi mọi thứ xong em sẽ cùng anh làm rõ.
- Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.
- Tiêu Chiến đừng nói vậy, em không muốn để anh một mình trong những hoàn cảnh như này. Ánh mắt hai người họ nhìn nhau tuy không nói gì nhưng dường như hiểu rõ hết suy nghĩ của nhau, mẹ Nhất Bác một lúc sau cũng đến bà ấy cũng đi thẳng vào, Nhã Tịnh cũng thấy nhưng không đến gây sự vì sợ bị thầy Tiêu nói. Mẹ Nhất Bác đi đến chỗ Nhất Bác đang ngồi, Nhất Bác nhìn thấy liền gật đầu chào để lui ra nhường chỗ cho mẹ cậu thắp nén hương, bà ấy quay sang chia buồn cùng thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến chia buồn cùng con! Bác mong con sẽ sớm vượt qua được chuyện này.
- Vâng ! Con sẽ cố gắng.
Bà ấy xoay qua hỏi han Nhất Bác một lúc rồi cũng ra về, Nhất Bác muốn đưa mẹ mình về nhưng bị bà ấy từ chối, mẹ cậu kêu cậu ở lại với thầy Tiêu hết ngày rồi về . Nhất Bác cũng hiểu nên không nói thêm, người đến đưa tiễn lần lượt vào rồi lại ra ,ba thầy Tiêu là một ông chủ lớn nên khi ba thầy ấy mất được báo chí đưa tin lên rầm rộ , mọi người bàn tán xôn xao xem tập đoàn họ Tiêu có phải sẽ do thầy Tiêu điều hành tiếp không, nhiều người cho rằng tập đoàn của ông Tiêu Hải sẽ được chuyển lại cho vợ ông ấy đó là bà Dung Nguyệt. Chẳng ai biết rõ mọi chuyện sẽ như thế nào nhưng bà Dung Nguyệt tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra vì bà ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để có được toàn bộ gia sản , bà ấy đã âm thầm kêu gọi và đút lót cho những quan chức trong cty để đề cử bà ấy lên làm chủ tịch.
Thầy Tiêu không quan tâm ai làm chủ tịch nữa thầy ấy chỉ muốn toàn tâm làm xong tang lễ cho ba mình, cứ thấy thầy Tiêu xuất hiện là các nhà báo vây kính xung quanh, thầy ấy phải né tránh rất nhiều và không muốn trả lời gì về câu hỏi của họ, để tránh can thiệp vào việc của gia đình thầy Tiêu nên Nhất Bác chỉ đi phía sau bọn nhà báo. Xong buổi tiễn đưa thầy Tiêu đứng trước phần mộ của ba mình thầy ấy không nỡ rời đi vẫn nán lại, bà Dung Nguyệt thì đến hối thúc thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến chúng ta về thôi!
- Mẹ về trước đi.
- Con đừng quá đau buồn nữa ba con ông ấy sẽ không vui đâu.
- Vâng!
- Vậy con ở lại một xíu rồi về sau nhé, mẹ hơi mệt nên về trước. ( bà ta đi qua nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt viên đạn)
Nhã Tịnh cũng đi đến kêu thầy Tiêu về nhưng lời Nhã Tịnh chỉ nhận được sự im lặng từ thầy Tiêu, thế là cô ta ôm cục tức trong lòng đi luôn lúc đi ngang qua Nhất Bác không quên liếc cậu ấy một cái. Nhất Bác nhìn thấy hết nhưng cậu chẳng quan tâm, tất cả mọi người đã về hết chỉ còn thầy Tiêu đứng trước mộ phần của ông Tiêu Hải và phía sau là Nhất Bác, Nhất Bác nhìn thấy thầy Tiêu vẫn trầm mặt đau lòng liền an ủi.
- Tiêu Chiến ! Hãy để ba anh ra đi thanh thản.
- Nhất Bác anh xin lỗi nhưng bây giờ anh muốn yên tĩnh em để anh ở đây một mình có được không?
- Vậy em ra ngoài đợi anh.
Nhất Bác im lặng đi ra ngoài đứng đợi thầy Tiêu , thầy Tiêu trong này một mình nhìn vào mộ phần của ông Tiêu Hải lòng nặng trĩu, thầy lặng lẽ đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ ông ấy ( Ba...con nhất định sẽ sống thật tốt để không phụ lòng ba, con sẽ khiến ba tự hào... Con sẽ cho tất cả mọi người biết con trai của ông Tiêu Hải tài giỏi như thế nào... Con sẽ thay ba đưa cty của gia đình chúng ta ngày càng phát triển hơn, ba hãy tin ở con )
Lòng thầy Tiêu tự hứa với linh cữu của ông Tiêu Hải sẽ thay ông quản lý cty , đứng trầm ngâm một lúc nữa thì thầy Tiêu mới chịu ra về, thầy vẫn thấy Nhất Bác đang đứng đợi mình thấy thầy Tiêu ra Nhất Bác tiến lại.
- Tiêu Chiến để em đưa anh về!
- Um! Cảm ơn em ( thầy Tiêu loạn choạng suýt ngã thì Nhất Bác đỡ được thầy ấy)
- Tiêu Chiến anh sao vậy? Có phải anh không ăn uống gì đến kiệt sức không?
- Anh không sao chúng ta về thôi!
- Không được ! Để em đưa anh đi ăn một chút gì cho khỏe.
- Không! Anh không đói .
- Tiêu Chiến anh xem anh ra nông nỗi này ba anh sẽ vui sao? Mau đi với em.
Nói rồi Nhất Bác kéo tay thầy Tiêu đi lên xe đã chờ sẵn, cậu ấy kêu tài xế đưa cả hai về thẳng nhà của cậu , đến nơi Nhất Bác đưa thầy Tiêu vào trong nhìn thấy cả hai mẹ Nhất Bác ngạc nhiên, không đợi mẹ mình hỏi Nhất Bác lên tiếng.
- Mẹ! Mẹ nấu giúp con vài món để Tiêu Chiến ăn được không? Anh ấy không ăn uống gì bây giờ kiệt sức rồi.
- Ừm! Để mẹ vô nấu con lên thay đồ đi.
- Vâng!
Dặn dò mẹ cậu ấy xong Nhất Bác xoay qua nhìn thầy Tiêu rồi đi lên phòng, dưới này thầy Tiêu ngồi ủ rủ không vui vẻ gì ánh mắt nhìn xa xăm, bất chợt cậu đi vô bếp định phụ một tay .
- Bác có cần con giúp gì không !?
- À không con! Con mệt thì ngồi đi để bác làm được rồi, một chút nữa là xong ngay.
- Để bác làm con thấy ngại lắm!
- Có gì đâu mà ngại con đang mệt cứ ngồi nghỉ đi!
- Bác ...con có thể nhờ bác một việc không?
- Ừm con nói đi bác giúp được sẽ giúp!
- Bác làm giúp con món mì khoai lang chua cay được không bác... Tại vì món đó ba con hay làm cho con ăn... Nên..nên con muốn được ăn một lần nữa.
- À được chứ! Nếu con muốn ăn bác sẽ làm cho con ăn.
- Vâng! Con cảm ơn bác rất nhiều.
- Có gì đâu con...đợi bác xíu nha.
- Vâng bác.
Thầy Tiêu đi ra ngoài nhường không gian bếp cho mẹ Nhất Bác, Nhất Bác cũng thay đồ xong đi xuống để phụ mẹ mình nấu, khoảng 30p sau mấy món ăn đã xong mẹ Nhất Bác vẫn không quên món mì khoai lang chua cay mà thầy Tiêu nhờ nấu, nhìn tô mì khoai lang trên bàn mà thầy Tiêu lòng nghẹn lại, Nhất Bác thấy tô mì thì thắc mắc.
- Mẹ tô mì đó là sao thế mẹ.
- À Tiêu Chiến nhờ mẹ nấu .
Nhất Bác nhìn món này là lạ vì đó giờ cậu chưa thử qua, thầy Tiêu cúi đầu cảm ơn mẹ Nhất Bác vì đã nấu giúp , thầy ấy bắt đầu thưởng thức món mì khoai lang được 2 đũa thì tự nhiên nước mắt thầy không ngừng chảy ra, mẹ Nhất Bác thấy vậy thì hoảng hốt vì tưởng mình bỏ nhiều ớt quá.
- Bác.. Bác xin lỗi tại bác không biết con không ăn được cay.
- Không bác! Con chảy nước mắt tại vì nó ngon quá, giống y cái vị mà ba con hay nấu, rất ngon thật sự nó rất ngon.
Mẹ Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm tưởng mình nấu sai công thức.
- Bác rất vui vì con thích! Lâu rồi bác không nấu sợ con ăn không được ngon, nếu khi nào con muốn ăn cứ đến nhà bác sẽ nấu cho con ăn.
- Vâng!
Trong buổi cơm đó thầy Tiêu đã ăn rất ngon Nhất Bác cũng thấy nhẹ nhõm hơn , mất đi ba thầy Tiêu như một đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi giữa một con đường tăm tối, thầy ấy vất vả vượt qua con đường đó nhưng mãi chẳng thấy lối ra, rồi một người như tia sáng xuất hiện đưa thầy ấy rời khỏi nơi đó , chẳng ai khác người như tia sáng đấy chính là Nhất Bác, cậu nhóc nhỏ nhưng luôn là điểm tựa và là nơi bình yên nhất cho thầy Tiêu tựa vào, con đường phía trước rất nhiều cạm bẫy và chông gai nhưng Nhất Bác sẽ nắm chặt tay Thầy Tiêu để đi hết đoạn đường. CÒN TIẾP...
- Nè thằng nhóc rác rưởi kia sao cậu lại đến đây?
- Hôm nay là tang lễ mong cô không gây sự!
- Tang lễ này của gia đình tôi không liên quan đến cậu! Mau cút ra khỏi đây!
- Tôi nhớ người mất là ba anh Tiêu Chiến đâu liên quan gì cô? Cô lấy quyền gì đuổi tôi về
- Cậu..! Nhưng tôi là vợ sắp cưới của anh ấy tức là tôi cũng là người nhà gia đình anh ấy, cậu mới là người ngoài mau cút khỏi đây không tôi sẽ cho bảo vệ lôi cổ cậu ra khỏi đây!
- Tôi đến đây đã được sự đồng ý của anh Tiêu Chiến nếu cô nói mình là vợ sắp cưới thì cô nên giữa phép lịch sự với khách viếng thăm của người nhà cô mời đến.
- Còn dám trả treo! Bảo vệ đâu mau lôi cổ tên nhóc này ra ngoài cho tôi ( cô ta trợn mắt nghênh mặt lên kêu bảo vệ giữa đám tang).
Nghe tiếng cãi nhau bà Dung Nguyệt và Tiêu Chiến xoay lại, bà ta liền đi đến thì thấy Nhất Bác liền tỏ thái độ khinh ra mặt giống như Nhã Tịnh.
- Nè thằng kia! Mày là gì mà đến đây dự tang chồng tao? Chỗ này không ai chào đón mày mau biến ra khỏi đây.
- Chào bác! Tôi đến đây để chia buồn cùng gia đình bác chứ không phải để cãi nhau.
- Ai cần mày đến chia buồn... Mau..
- Có chuyện gì xảy ra... ( bà ta đang định nói tiếp thì thầy Tiêu liền lên tiếng).
Thầy Tiêu đi đến ánh mắt tức giận nhìn Nhã Tịnh và bà Dung Nguyệt, thầy ấy không muốn Nhất Bác bị Nhã Tịnh và bà Dung Nguyệt kiếm chuyện , Nhã Tịnh thấy vậy thì lên tiếng trách.
- Tiêu Chiến anh cho loại người này vào đây à anh nên nhớ đây là tang lễ của ba anh.
- Loại người gì? Cô đang xúc phạm bạn của tôi đấy! Đây là tang lễ của ba tôi miễn tôi cho phép thì ai cũng có thể đến còn cô không liên quan gì tốt nhất đừng lên tiếng.
- Nhưng em là vợ tương lai của anh!
- Nhã Tịnh nói đúng đấy! Thằng nhóc này là gì mà được đến đây? ( bà Dung Nguyệt lên tiếng bao che).
- Là người quan trọng với tôi! Các người hài lòng chưa? Tốt nhất đừng nói thêm một lời nào làm ảnh hưởng đến người ba đã khuất của tôi. Còn cô bớt nhận vơ là vợ tương lai của tôi đi nếu như còn ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy trước mặt mọi người đừng trách tôi làm cô xấu mặt. ( nói xong thầy Tiêu kéo tay Nhất Bác đi không để Nhã Tịnh có cơ hội nói thêm).
Cô ta và bà Dung Nguyệt nhìn mà tức ói máu, dù sau đây cũng là tang lễ ba thầy Tiêu người ngoài như Nhã Tịnh không có quyền lên tiếng. Thầy Tiêu cầm tay Nhất Bác kéo đến chỗ mình ngồi, thầy ấy buồn bã tiếp tục qùy xuống nhìn di ảnh ba mình mà chấp tay cầu nguyện, Nhất Bác nhìn thấy vậy lòng cậu không vui vẻ vì hình ảnh này cậu không muốn thấy nhất , cậu ấy đặt tay lên vai thầy Tiêu rồi xoa xoa để an ủi.
- Tiêu Chiến anh đừng như vậy nữa! Ba anh ở suối vàng mới an tâm ra đi thanh thản!! ( thầy Tiêu mở mắt nhìn vào Nhất Bác một ánh mắt buồn sâu thẳm rồi quay sang nhìn di ảnh ba mình).
- Nhất Bác em biết không!? Ngày trước lúc anh còn là một đứa trẻ nghịch ngợm, ba anh hay răng đe anh dạy anh từng tí một! Ước mơ cả đời của ông ấy là nhìn anh trưởng thành rồi nối nghiệp ba điều hành công ty! Lúc đó anh nghĩ ba còn khỏe cần gì đến anh nên anh chẳng quan tâm, ba anh rất thương con nên luôn ủng hộ anh theo đuổi công việc thầy giáo! Nhưng... Nhưng bây giờ ông ấy không còn nữa... Tại sao chứ ...tại sao anh lại không thực hiện điều ba muốn sớm hơn.... ( nói đến đó bất giác thầy Tiêu lại khóc, nổi đau mất đi một người thân thật sự không dễ dàng chấp nhận ) .
Nhất Bác nhìn thấy vậy không kìm được mà rơi nước mắt theo, người thân thầy Tiêu mất nhưng nhìn thầy ấy đau lòng Nhất Bác cũng rất đau, bây giờ Nhất Bác rất muốn ôm thầy Tiêu vào lòng để xoa dịu nỗi đau đó nhưng không thể, thầy Tiêu gục mặt xuống hay tay nắm chặt đầu gối lại mà khóc , tiếng nấc nghẹn ngào làm Nhất Bác nắm lấy tay thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến hãy cố vượt qua! Có em ở đây rồi. Ba anh đã rất tự hào về anh vì anh đã làm rất tốt rồi. Bây giờ anh vẫn có thể thực hiện được ước mơ ông ấy muốn ở anh ,chỉ hơi muộn một chút nhưng vẫn sẽ khiến ba anh an lòng ở thế giới bên kia.
- Anh...em ở đây với anh được không...đừng đi đâu...
- Được! Em sẽ ở đây với anh...đừng khóc nữa được không nhìn anh như vậy em rất đau lòng.
- Thời gian này anh không suy nghĩ được gì nữa anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật ba anh đã mất.
- Tiêu Chiến anh nghe em nói! Sinh lão bệnh tử là việc không tránh khỏi chỉ là sớm hay muộn, miễn sao khi ra đi họ đi trong thanh thản không vướng bận thế gian.
- Ba anh mất anh không được nhìn ba anh lần cuối, trước khi anh rời bệnh viện đến cty thì ba anh rất bình thường, bác sĩ còn nói ba anh sẽ sớm tỉnh lại.
- Ý anh là ba anh mất anh không có mặt ở đó? Vậy lúc ba anh mất có những ai bên cạnh?
- Có mẹ anh! Khi anh quay lại ba anh ông ấy đã được bác sĩ đưa ra ngoài rồi!
- Anh cho em biết lí do ông ấy mất được không?
- Là do nhồi máu cơ tim!
- Trước đó ông ấy vẫn bình thường hay phát bệnh rồi.
- Sáng 2 hôm trước ba anh bất ngờ lên cơn đau tim,khi anh vào phòng thì thấy ba đã ngất dưới sàng nhà thuốc thì văng khắp nơi, anh cũng không biết tại sao! Anh rất nghi ngờ có điều gì đó uẩn khúc phía sau.
- Em cũng không biết! Nhưng anh có nghi ngờ vì về cái chết của ông ấy không.
- Anh không dám chắc! Nhưng rõ ràng ba anh đã có tiếng triển tốt tại sao lại mất như vậy được ? Với lại khi bác sĩ vô thì ông ấy đã tắt thở mà mẹ anh lại ở ngay đó. Thời điểm đó đáng lẽ khi thấy có biểu hiện bất thường bà ấy phải kêu bác sĩ ngay .
- Anh đang nghi ngờ là có gì đó liên quan mẹ anh?
- Không hẳn là nghi ngờ ...Nhưng sau khi làm tang lễ xong anh sẽ tìm hiểu thật rõ chuyện này.
- Anh đừng suy nghĩ nhiều quá không khéo lại ảnh hưởng sức khỏe.
- Không! Anh không suy nghĩ nhiều... Anh cảm thấy thực sự có gì đó không đúng ở đây.
- Vậy sau khi mọi thứ xong em sẽ cùng anh làm rõ.
- Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.
- Tiêu Chiến đừng nói vậy, em không muốn để anh một mình trong những hoàn cảnh như này. Ánh mắt hai người họ nhìn nhau tuy không nói gì nhưng dường như hiểu rõ hết suy nghĩ của nhau, mẹ Nhất Bác một lúc sau cũng đến bà ấy cũng đi thẳng vào, Nhã Tịnh cũng thấy nhưng không đến gây sự vì sợ bị thầy Tiêu nói. Mẹ Nhất Bác đi đến chỗ Nhất Bác đang ngồi, Nhất Bác nhìn thấy liền gật đầu chào để lui ra nhường chỗ cho mẹ cậu thắp nén hương, bà ấy quay sang chia buồn cùng thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến chia buồn cùng con! Bác mong con sẽ sớm vượt qua được chuyện này.
- Vâng ! Con sẽ cố gắng.
Bà ấy xoay qua hỏi han Nhất Bác một lúc rồi cũng ra về, Nhất Bác muốn đưa mẹ mình về nhưng bị bà ấy từ chối, mẹ cậu kêu cậu ở lại với thầy Tiêu hết ngày rồi về . Nhất Bác cũng hiểu nên không nói thêm, người đến đưa tiễn lần lượt vào rồi lại ra ,ba thầy Tiêu là một ông chủ lớn nên khi ba thầy ấy mất được báo chí đưa tin lên rầm rộ , mọi người bàn tán xôn xao xem tập đoàn họ Tiêu có phải sẽ do thầy Tiêu điều hành tiếp không, nhiều người cho rằng tập đoàn của ông Tiêu Hải sẽ được chuyển lại cho vợ ông ấy đó là bà Dung Nguyệt. Chẳng ai biết rõ mọi chuyện sẽ như thế nào nhưng bà Dung Nguyệt tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra vì bà ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để có được toàn bộ gia sản , bà ấy đã âm thầm kêu gọi và đút lót cho những quan chức trong cty để đề cử bà ấy lên làm chủ tịch.
Thầy Tiêu không quan tâm ai làm chủ tịch nữa thầy ấy chỉ muốn toàn tâm làm xong tang lễ cho ba mình, cứ thấy thầy Tiêu xuất hiện là các nhà báo vây kính xung quanh, thầy ấy phải né tránh rất nhiều và không muốn trả lời gì về câu hỏi của họ, để tránh can thiệp vào việc của gia đình thầy Tiêu nên Nhất Bác chỉ đi phía sau bọn nhà báo. Xong buổi tiễn đưa thầy Tiêu đứng trước phần mộ của ba mình thầy ấy không nỡ rời đi vẫn nán lại, bà Dung Nguyệt thì đến hối thúc thầy Tiêu.
- Tiêu Chiến chúng ta về thôi!
- Mẹ về trước đi.
- Con đừng quá đau buồn nữa ba con ông ấy sẽ không vui đâu.
- Vâng!
- Vậy con ở lại một xíu rồi về sau nhé, mẹ hơi mệt nên về trước. ( bà ta đi qua nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt viên đạn)
Nhã Tịnh cũng đi đến kêu thầy Tiêu về nhưng lời Nhã Tịnh chỉ nhận được sự im lặng từ thầy Tiêu, thế là cô ta ôm cục tức trong lòng đi luôn lúc đi ngang qua Nhất Bác không quên liếc cậu ấy một cái. Nhất Bác nhìn thấy hết nhưng cậu chẳng quan tâm, tất cả mọi người đã về hết chỉ còn thầy Tiêu đứng trước mộ phần của ông Tiêu Hải và phía sau là Nhất Bác, Nhất Bác nhìn thấy thầy Tiêu vẫn trầm mặt đau lòng liền an ủi.
- Tiêu Chiến ! Hãy để ba anh ra đi thanh thản.
- Nhất Bác anh xin lỗi nhưng bây giờ anh muốn yên tĩnh em để anh ở đây một mình có được không?
- Vậy em ra ngoài đợi anh.
Nhất Bác im lặng đi ra ngoài đứng đợi thầy Tiêu , thầy Tiêu trong này một mình nhìn vào mộ phần của ông Tiêu Hải lòng nặng trĩu, thầy lặng lẽ đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ ông ấy ( Ba...con nhất định sẽ sống thật tốt để không phụ lòng ba, con sẽ khiến ba tự hào... Con sẽ cho tất cả mọi người biết con trai của ông Tiêu Hải tài giỏi như thế nào... Con sẽ thay ba đưa cty của gia đình chúng ta ngày càng phát triển hơn, ba hãy tin ở con )
Lòng thầy Tiêu tự hứa với linh cữu của ông Tiêu Hải sẽ thay ông quản lý cty , đứng trầm ngâm một lúc nữa thì thầy Tiêu mới chịu ra về, thầy vẫn thấy Nhất Bác đang đứng đợi mình thấy thầy Tiêu ra Nhất Bác tiến lại.
- Tiêu Chiến để em đưa anh về!
- Um! Cảm ơn em ( thầy Tiêu loạn choạng suýt ngã thì Nhất Bác đỡ được thầy ấy)
- Tiêu Chiến anh sao vậy? Có phải anh không ăn uống gì đến kiệt sức không?
- Anh không sao chúng ta về thôi!
- Không được ! Để em đưa anh đi ăn một chút gì cho khỏe.
- Không! Anh không đói .
- Tiêu Chiến anh xem anh ra nông nỗi này ba anh sẽ vui sao? Mau đi với em.
Nói rồi Nhất Bác kéo tay thầy Tiêu đi lên xe đã chờ sẵn, cậu ấy kêu tài xế đưa cả hai về thẳng nhà của cậu , đến nơi Nhất Bác đưa thầy Tiêu vào trong nhìn thấy cả hai mẹ Nhất Bác ngạc nhiên, không đợi mẹ mình hỏi Nhất Bác lên tiếng.
- Mẹ! Mẹ nấu giúp con vài món để Tiêu Chiến ăn được không? Anh ấy không ăn uống gì bây giờ kiệt sức rồi.
- Ừm! Để mẹ vô nấu con lên thay đồ đi.
- Vâng!
Dặn dò mẹ cậu ấy xong Nhất Bác xoay qua nhìn thầy Tiêu rồi đi lên phòng, dưới này thầy Tiêu ngồi ủ rủ không vui vẻ gì ánh mắt nhìn xa xăm, bất chợt cậu đi vô bếp định phụ một tay .
- Bác có cần con giúp gì không !?
- À không con! Con mệt thì ngồi đi để bác làm được rồi, một chút nữa là xong ngay.
- Để bác làm con thấy ngại lắm!
- Có gì đâu mà ngại con đang mệt cứ ngồi nghỉ đi!
- Bác ...con có thể nhờ bác một việc không?
- Ừm con nói đi bác giúp được sẽ giúp!
- Bác làm giúp con món mì khoai lang chua cay được không bác... Tại vì món đó ba con hay làm cho con ăn... Nên..nên con muốn được ăn một lần nữa.
- À được chứ! Nếu con muốn ăn bác sẽ làm cho con ăn.
- Vâng! Con cảm ơn bác rất nhiều.
- Có gì đâu con...đợi bác xíu nha.
- Vâng bác.
Thầy Tiêu đi ra ngoài nhường không gian bếp cho mẹ Nhất Bác, Nhất Bác cũng thay đồ xong đi xuống để phụ mẹ mình nấu, khoảng 30p sau mấy món ăn đã xong mẹ Nhất Bác vẫn không quên món mì khoai lang chua cay mà thầy Tiêu nhờ nấu, nhìn tô mì khoai lang trên bàn mà thầy Tiêu lòng nghẹn lại, Nhất Bác thấy tô mì thì thắc mắc.
- Mẹ tô mì đó là sao thế mẹ.
- À Tiêu Chiến nhờ mẹ nấu .
Nhất Bác nhìn món này là lạ vì đó giờ cậu chưa thử qua, thầy Tiêu cúi đầu cảm ơn mẹ Nhất Bác vì đã nấu giúp , thầy ấy bắt đầu thưởng thức món mì khoai lang được 2 đũa thì tự nhiên nước mắt thầy không ngừng chảy ra, mẹ Nhất Bác thấy vậy thì hoảng hốt vì tưởng mình bỏ nhiều ớt quá.
- Bác.. Bác xin lỗi tại bác không biết con không ăn được cay.
- Không bác! Con chảy nước mắt tại vì nó ngon quá, giống y cái vị mà ba con hay nấu, rất ngon thật sự nó rất ngon.
Mẹ Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm tưởng mình nấu sai công thức.
- Bác rất vui vì con thích! Lâu rồi bác không nấu sợ con ăn không được ngon, nếu khi nào con muốn ăn cứ đến nhà bác sẽ nấu cho con ăn.
- Vâng!
Trong buổi cơm đó thầy Tiêu đã ăn rất ngon Nhất Bác cũng thấy nhẹ nhõm hơn , mất đi ba thầy Tiêu như một đứa trẻ nhỏ bị bỏ rơi giữa một con đường tăm tối, thầy ấy vất vả vượt qua con đường đó nhưng mãi chẳng thấy lối ra, rồi một người như tia sáng xuất hiện đưa thầy ấy rời khỏi nơi đó , chẳng ai khác người như tia sáng đấy chính là Nhất Bác, cậu nhóc nhỏ nhưng luôn là điểm tựa và là nơi bình yên nhất cho thầy Tiêu tựa vào, con đường phía trước rất nhiều cạm bẫy và chông gai nhưng Nhất Bác sẽ nắm chặt tay Thầy Tiêu để đi hết đoạn đường. CÒN TIẾP...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me