LoveTruyen.Me

[Đam mỹ+Edit] Sa Điêu Sư Tổ

Chương 19: Biển Cả Dậy Sóng

-Dajiangyou


Chương 19: Biển Cả Dậy Sóng

Edit: Dajiangyou

Lộc Thời Thanh đương nhiên biết cái này không thể xem, nó là sách cấm, nếu không thì tại sao lại phải thiêu hủy ngay sau khi lục soát được từ trong phòng Đinh Nghĩa chứ.

Nhưng bản thân hai chữ " sách cấm" này, đã có sức hấp dẫn rất lớn đối với người đời. Huống chi, trong sách này còn viết về  những việc và người mà Lộc Thời thanh chú ý nhất.

Cố Tinh Phùng quả là thần thông quảng đại, nhanh như vậy đã tìm tới cửa. Xem sách cấm trong Biển Cả Một Cảnh,còn bị chưởng môn bắt được tại chỗ. . . Hậu quả chắc là nghiêm trọng lắm

Nhưng phản ứng đầu tiên của Lộc Thời Thanh không phải khẩn trương hay e ngoại mà là bừng tỉnh đại ngộ.

Lộc Thời Thanh hỏi: " Xin hỏi quyển lần trước...."

"Ta lấy." Cố Tinh Phùng cây ngay không sợ chết đứng nó, "Đã đốt ."

Lộc Thời Thanh: ". . ."

Quả nhiên.

Một phú mặc niệm cho « Sư Tôn Xấu Xí»

Giờ phút này Cố Tinh Phùng hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bối rối và luống cuống trong nháy mắt kia tựa như ảo giác, hắn lạnh mặt, bỏ sách vào tay áo liền đi "Sau này không cho phép xem nữa."

Lộc Thời Thanh thở dài, nói: "Được."

Cố Tinh Phùng vốn đã đi tới cửa, nghe thấy hắn thở dài thì dừng chân quay lại nói: "Đừng rầu rĩ, nếu buồn chán, ta bảo Tử Minh đưa người đi dạo."

Lộc Thời Thanh nghe lời này, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền nhịn không được cong khóe miệng.

Hắn đưa lưng về phía cửa sổ, tựa như ngâm mình trong dòng ánh sáng, toàn thân trên dưới đều phủ một lớp viền vàng. Chỉ có trên mặt là ánh sáng nhu hòa tự nhiên, lộ ra cặp mắt hơi cong trong càng thêm thanh tịnh, trắng đen hai màu rõ ràng trong suốt.

Trong mắt Cố Tinh Phùng xuất hiện một chốc hoảng hốt, nhanh chong rủ mí mắt xuống."Cớ gì bật cười?"

"Ngươi đừng hiểu lầm." Lộc Thời Thanh che dấu ý cười, hắng giọng, "Ta thở dài, không phải bởi vì buồn rầu. Với thân phận của ngươi, tùy tiện phái một người đệ tử tới, là có thể tịch thu sách này. nhưng ngươi lại tự thân đi làm, chẳng những không lộ ra, mà còn lựa lúc ta ngủ hoặc không có ở đây. Nếu không phải ta nữa đường quay lại, không chừng ngươi đã lặng lẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không xấu hổ như bây giờ... Ta không xấu hổ, chỉ là ta cảm thấy cô phụ ý tốt của người, cho nên mới thở dài."

Cố Tinh Phùng trầm mặc một lát, ". . . Ừm."

Lộc Thời Thanh thành tâm thành ý bảo đảm: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm."

Trên mặt Cố Tinh Phùng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhíu lại đôi mày.

Lộc Thời Thanh cũng nhìn thấy,hình như tay áo hắn chảy ra quang hoa màu trắng bạc."Tay của ngươi. . ."

Cố Tinh Phùng không nói lời nào, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng lướt qua của y ,trong tim Lộc Thời Thanh rỉ máu—— Chắc chắn Cố Tinh Phùng ngay tại đây tiêu hủy cuốn sách này, màu trắng bạc kia là hắn dùng tiên pháp mà có.

Hệ thống ở trong đầu hắn lành lạnh nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bị đuổi ra ngoài."

Lộc Thời Thanh nghiền ngẫm ý nghĩa trong câu nói đó, "Tiểu Bạch, trước đó ngươi còn giục ta mau rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, sao bây giờ ta nghe ra trong giọng nói của ngươi, cũng không giống như là rất thất vọng ?"

Hệ thống nói: "Trước kia ta cho rằng Bùi lệ còn ở nơi này, cho nên muốn ngươi chạy khỏi đây. Nhưng bây giờ, Bùi lệ không biết tung tích, có xác xuất rất lớn là không còn ở Biển Cả Một Cảnh nữa,  ngươi ở lại đây ngược lại sẽ tương đối an toàn. Mặc dù Cố Tinh Phùng cũng rất khả nghi, nhưng nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất."

Lộc Thời Thanh nhịn rồi nhẫn, vẫn là lấy hết dũng khí hỏi nó: " Trước kia ta đọc truyện, hệ thống ở đó luôn có chút quyền hạn, tỷ như có khả năng giúp người xuyên việt mở bản hack, hoặc là hiểu rõ tình tiết cốt truyện, hoặc quan sát người khác bằng góc nhìn thứ hai,ngươi. . . Có thể giúp ta không?"

Ai ngờ không hỏi thì thôi, vừa hỏi có tí mà hệ thống đã quạo đeo: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Ta giấu diếm ngươi, không cho ngươi mở đặc quyền, đối với ta có chỗ nào tốt ?"

Nộ khí bất thình lình khiến Lộc Thời Thanh toàn thân ngây dại.

Hắn đã vô cùng cẩn thận, ngữ khí cũng rất ư là nhẹ nhàng. Huống chi một người xuyên việt, đưa ra loại hỏi thăm này với hệ thống, cũng không có gì gọi là quá đáng, vì sao hệ thống bỗng chốc giận thành thế này? Lúc trước hắn không hoàn thành việc hệ thống nhắt nhở làm hư kế hoạch của nó, nó cũng chỉ chửi đổng hai câu mà thôi.

Qua nửa ngày, Lộc Thời Thanh mới thử nói: "Tiểu Bạch. . . Ngươi sao vậy?"

Hệ thống giống như đã tỉnh hồn lại, khí thế sấm vang chớp giật trong nháy mắt biến thành mưa thuận gió hòa, , "Ờ. . . Ta không có gì, gần đây áp lực công việc quá lớn. Ta đâu phải chỉ hướng đẫn mỗi người xuyên việt là ngươi đâu , dù sao cũng sẽ mệt mà, đúng không."

Lộc Thời Thanh vội nói: "Đúng đúng, ta hiểu tâm tình của ngươi. Đối tượng ta giúp đỡ ở trụ sở giúp đỡ người nghèo cũng không chỉ có một, có đôi khi một đêm phải làm xong mấy cái phương án, không dễ dàng gì."

Hệ thống buồn bực nói: "Ừm, với lại thế giới này đã sớm không còn giá trị gì rồi, bởi vì tiểu thuyết đã viết xong, phần sau thì không nằm trong phạm vi chú ý của bọn ta. Là vì ngươi chưa chết hẵng, sống lại, nên ta mới bị sai đến đây, chăm sóc cuộc sống về hưu của ngươi. Cho nên, đâu còn đặc quyền gì đâu, ngươi cho rằng ta chưa từng tranh thủ giúp ngươi sao?"

Lộc Thời Thanh nghe nó nói như thế, cảm thấy rất hổ thẹn."Thật xin lỗi Tiểu Bạch, thì ra ngươi đã cố gắn như vậy, là do ta quá tham lam, còn sống là tốt lắm rồi, ta còn yêu cầu nhiều như vậy. Sau này ta sẽ không nhắc đến đặc quyền gì gì nữa, sẽ an phận làm một nhân vật về hưu yên lặng."

"Đúng, yên lặng mà sống tiếp."

Cuối cùng cũng xem như làm hệ thống yên lòng tuyệt đối, Lộc Thời Thanh nhẹ thở ra, bỗng nhiên nhớ đến còn chưa tìm được thỏ con.

Hắn vội ra cửa nhìn, chỉ gặp thỏ con nằm trong bụi cỏ, miệng đang nhai, giống như vừa ăn no xong, híp mắt lại phơi nắng, lúc này Lộc Thời Thanh mới yên tâm, không khỏi tự trách mình, nếu không phải hắn chỉ lo đọc sách, thỏ con cũng sẽ không vì quá đói mà đi ra ngoài ăn cỏ, sau này phải chú ý mới được.

Cuối cùng của cuối cùng, hắn mới nhớ tới quyển sách kia chỉ mới nhìn được phần mở đầu.

Thanh Nhai Quân cùng Hoài Hư Tử cởi quần áo trên Noãn Nguyệt Đài, tính làm gì?

. . . Là làm những sự tình kia ?

Những việc tương tự mà hắn đã từng tránh nhưng không kịp trong « Nhạc Khả», « Tiên Luyến », « Hoàng Cảnh Sát » ......

Trời ạ. . .

Mãi cho đến chạng vạng tối, Tống Dương mới trở về. Lộc Thời Thanh trong lòng lo sợ, dự định nói cho hắn biết tin dữ, sách đã bị tịch thu.

Thế nhưng Tống Dương nhìn qua buồn bã ỉu xìu, vừa thấy hắn liền nói: "Tiểu Không, có lẽ ta không thể tiếp tục ở chỗ này chờ được nữa."

Lộc Thời Thanh kinh hãi: "Vì sao?"

". . . Ai, được rồi." Tống Dương khoát khoát tay, bộ dáng nhắm mắt chịu chết, "Tư Mã Phong chủ tuyệt không nể tình xưa, níu lấy ta truy vấn ngọn nguồn một phen, còn muốn nói cho sư tôn.Cũng may lúc đến bên ngoài Noãn Nguyệt Đài, nghe Đại sư huynh nói hôm nay sư tôn trong người không khỏe, lúc này mới chịu thả ta về."

Lộc Thời Thanh sửng sốt: "Gì?"

Tống Dương bĩu môi: "Nguyên nhân ta không muốn nói, ngươi cũng đừng hỏi, ta nói ngươi cũng không hiểu . . . Tư Mã Phong chủ nhìn qua hòa nhã dễ nói chuyện, , ai biết khó đối phó như vậy. Lúc đầu hắn nghe nói sư tôn thân thể không được tốt, còn không chịu bỏ qua, nói chỉ cần trưng cầu sư tôn hai câu là được. Cũng may Đại sư huynh ngăn cản, nói sư tôn thổ huyết, vừa mới ngủ lại. . . Thật là nguy hiểm ."

Lộc Thời Thanh một phát bắt được tay áo Tống Dương.

Tống Dương nhíu mày: "Tiểu Không ngươi làm gì, ngươi lo lắng cho ta, cũng không cần kích động như thế "

Lộc Thời Thanh chẳng những không buông ra, ngược lại càng nắm càng chặt, vội vàng hỏi, "Chưởng môn thổ huyết. . . Tại sao lại như vậy? Y không sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me