LoveTruyen.Me

Dắt mèo phá án xuyên nước Nam

C2: Chàng lệnh úy

camapkhongthichdilam

Quản Lượng bước theo sau nhìn cảnh này, nhanh nhẹn cúi chào chàng thanh niên rồi thưa:

"Lệnh úy đại nhân, đây là cô Phạm Ninh Anh con gái phú hộ Phạm Lễ tại ngõ Xương Bình. Quan tri phủ nghe nói cô ấy có tài phá án nên cho truyền cô ấy tới đây hỗ trợ điều tra, nên nô tài đưa cô ấy đến đây ạ.''

Nhìn cô gái vóc dáng mảnh mai, mặc một chiếc váy xanh nhạt nhìn dịu dàng vô hại như chưa bao giờ tiếp xúc việc đời như thế kia mà có thể phá án sao. Không khéo vừa nhìn thấy thi thể người bị hại đã ngất xỉu.

Chàng thanh niên này tên là Lê Quân Việt, đã từng làm quân lính trong đại chiến Mông Nguyên mấy năm trước, nên được phân về làm tiểu tư xã. Đầu tháng này vừa được thăng chức lên làm lệnh úy huyện Viễn Bình, mới về nhậm chức ngày hôm qua.

"Nếu đã theo lệnh của tri phủ đại nhân thì cô có thể vào, nhưng nếu cô làm vướng tay vướng chân thì ta sẽ sai người ném cô ra ngoài. Còn nữa, bỏ ngay con mèo béo kia ra ngoài, cô không được đưa động vật vào trong hiện trường vụ án."

Chàng nói xong, thì người nghiệm thi thể báo rằng, khám sơ bộ thì thấy rằng có một vết va đập đằng sau gáy, còn sau khi chết thì bị dìm vào thùng nước. Nhưng chưa chắc đó là vết thương trí mạng, cần phải đưa người về để khám nghiệm cho chính xác, sau khi có kết quả tổng quát sẽ báo cáo lại sau.

Hóa ra là lệnh úy mới về. Người thì đẹp mà có vẻ nghiêm túc quá chừng. Quả Quýt của cô tuy là động vật nhưng rất là ngoan ngoãn nhé, cô bế nó ngủ khò khò trên tay thế này thì làm sao mà chạy loạn được.

Đừng tưởng nhìn rắn rỏi mà chê mèo nhà người khác béo được nha. Nó chỉ là hơi ham ăn với ngủ nhiều một tí, nên hơi mập một xíu thôi, toàn lông chứ không phải toàn mỡ đâu nhé. Nhìn là đã biết là đồ máu lạnh không thân thiện gì với động vật rồi.

Phạm Ninh Anh mặt cười nhưng lòng không cười, đưa Quả Quýt cho cái Lan đang đứng đằng sau, tiến lại gần chàng hỏi:

"Thưa lệnh úy, giờ tôi có thể đi xem xét hiện trường vụ án được chưa ạ?"

Lệnh úy Quân Việt hơi khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh mình rồi phất tay đi trước. Thế này là đồng ý đúng không? Không nói gì cô ngầm hiểu là đồng ý rồi cất bước theo sau.

Lúc này người đàn bà béo trắng sụt sùi lại gần cô, như sợ rằng mình nói quá to khiến chàng lệnh úy ra lệnh đánh đòn nên thấp giọng nói với cô;

"Cô Ninh Anh, tôi đã nghe danh tiếng của cô đã lâu, chuyện này xin nhờ cô hết, nếu không thì nhà tôi quả này chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm thôi. Xin cô giúp đỡ tôi, nếu việc này hoàn thành tôi xin hậu tạ cô."

"Bà là bà chủ của phường thêu này đúng không? Nếu thế thì bà nói chi tiết sự việc cho tôi nghe xem."

Nguyên tắc sống của cô là không hứa trước với ai bất cứ điều gì. Tuy cô biết phá án nhưng không phải là thần tiên, không phải cái gì cũng biết.

Bà chủ Vạn mau mắn gật đầu thật nặng, lớp mỡ trên mặt cũng rung theo luôn. Chà, bà chủ này trông cũng thật là có phúc khí đầy đặn đấy.

"Phòng đặt bức tranh thêu được đặt ở phía đông của phường thêu này. Bức tranh thêu được hoàn thành và đưa cho thợ mộc để lồng vào khung gỗ, nhưng sáng hôm nay thì sau khi cô Phương thợ thêu đến thì mất cả người lẫn tranh. Vừa nãy, tên gia nô đã nhìn thấy xác của cô Phương bị ném vào trong lu nước."

Theo lời kể này thì cũng không khác gì lúc nãy Quản Lượng đã tóm tắt cho cô nghe, chỉ khác rằng lúc đấy cô nghĩ chỉ mất bức tranh thêu, ai ngờ lại còn xảy ra cả vụ án mạng.

"Bà chỉ biết được có chừng này thôi sao?"

Rõ ràng đã nói là kể chi tiết mà cuối cùng nói được vài câu. Mắt thấy lệnh úy đại nhân đã bức vào căn phòng có hai tên lính đang đứng canh cửa, cô đành bảo bà chủ Vạn ra sân đứng chờ trước, để cô vào phòng xem xét hiện trường trước đã. Nhờ bà chủ gọi thêm người chứng kiến sự việc từ đầu đến đây, tí nữa xong cô cần hỏi mấy câu.

Phòng để tranh là phòng cuối cùng của dãy nhà. Phía sau là lối đi thông ra sân nhuộm vải, sân phơi vải đã nhuộm rồi, cũng chính là nơi đã phát hiện thi thể của cô Phương thợ cả.

Phạm Ninh Anh đi chậm chậm nhìn ngó xung quanh căn phòng.

Bức tranh thêu sau khi được các thợ thêu xong không được tháo xuống mà vẫn được cố định trên khung. Vì chỉ thêu là chỉ dát một lớp vàng mỏng và trên đó còn được đính thêm ngọc trai.

Bà chủ Vạn nói rằng nếu gấp gọn bức tranh thêu sẽ khiến chúng cọ xát vào nhau rồi bị xước, nên cứ để nguyên vậy rồi gọi thợ lồng vào khung tranh sau.

Trong phòng gần như là trống trơn, chỉ có một khung thêu lớn được dựng nghiêng và vài cái ghế bị xô đổ gần đó thêm dấu vết kéo lê ra đến ngoài cửa chính.

Lệnh úy Quân Việt vào trước đang quan sát cạnh dưới của khung thêu, trên dó có dính một vệt máu đã khô. Điều này chứng tỏ đã xảy ra vụ xô xát giữa hung thủ và cô Phương.

Ngoài cửa chính thì còn có hai ô cửa sổ lớn có thể nhìn ra sân sau, kích thước đủ lớn để một người có thể trèo vào. Nhưng lúc này hai ô cửa sổ đều được đóng chặt từ bên trong. Ở cạnh trên của ô cửa sổ bên phải có dính một ít bùn đất, dưới sàn nhà còn có rơi một cái lá, cầm lên nhìn kĩ thử thì đó là lá cây vải.

Ninh Anh bước ra ngoài cửa, lần theo dấu vết kéo lê ra đến sân nhuộm vải đằng sau căn phòng, thấy mấy tên lính canh đang đứng cạnh một lu nước lớn, bèn hỏi,

"Đây là thùng nước tìm được thi thể của cô Phương thợ thêu sao?"

Lính sai ở huyện này hầu hết đều biết đến cô, nên nhanh chóng trả lời. Vào giữa giờ Thìn, khi mọi người đang đi tìm người thì tên gia nô thấy dưới chân cái lu này nước bị tràn xuống quá nhiều nên nghĩ rằng lu nước bị nứt. Hắn bèn đến mở ra thì thấy một xác người nằm gọn trong đó, sợ quá la toáng lên gọi người đến. Họ mau chóng báo quan để mang thi thể ra thì mới biết đó là cô Phương thợ thêu mà họ nghĩ là ăn cắp bức tranh thêu rồi bỏ trốn.

Sân phơi vải nhuộm này cũng khá rộng, chỉ có một cái giếng nước và những lu lớn chứa nước. Không trồng cây cối nào cả, cạnh bờ tường bao là một đống củi làm từ khung thêu cũ đang chất đống. Ninh Anh lại gần trèo lên, nhón lên nhìn qua bờ tường thì thấy một con ngõ nhỏ thông đến căn nhà trống phía sau.

Hỏi ra mới biết là căn nhà kia từ trước đến nay đều để trống, chủ cũ là ông chủ quán ăn, nhưng đã mới chuyển nhà đi nơi khác nên sang tay bán lại. Bà chủ Vạn đã mua đứt khu đất đó, định sau đợt này sẽ mở rộng xưởng thêu ra phía sau.

Cô vòng lại sân trước đến chỗ bà chủ Vạn hỏi đã đem người biết vụ việc từ đầu đến chưa. Bà chủ Vạn mau chóng cho gọi ba người đến trước mặt cô. Một tên gác cổng, một người quản đốc phường thêu và cô Hoa thợ thêu.

Ninh Anh bảo họ lần lượt từng người nói những gì họ biết ra cho cô nghe xem, nói càng chi tiết càng tốt.

Tên gác cổng nói đầu tiên. Hắn nói, sáng nay vào khoảng đầu giờ mão cô Phương đến xưởng, lúc đó cô ấy trông vẫn bình thường như mọi khi nên hắn không đặc biệt chú ý, chỉ cảm thấy cô Phương đến quá sớm nhưng vì nghĩ cô ấy là người mà bà chủ tin tưởng nên cũng không dám hỏi nhiều. Hắn chỉ biết thế thôi, đến lúc mọi người hô hào lên là mất bức tranh thêu, quản đốc ra lệnh đóng cổng không cho ai ra vào thì hắn mới biết có chuyện xảy ra.

"Nô tài đâu có biết đâu, lúc nghe quản đốc quát to lệnh đóng cổng thì mới hay, nhưng nô tài có thể chắc chắn là cô Phương là người vào xưởng đầu tiên, sau đó chỉ có người vào xưởng mà không có ra đâu ạ."

Ninh Anh ra hiệu cho hắn lui trước rồi bảo người quản đốc nói.

Quản đốc trên má trái còn in hằn năm đầu ngón tay, có lẽ là tác phẩm của bà chủ béo trắng bên cạnh. Lúc này mặt vẫn có sưng vù nhìn như cái đầu heo, chắc hẳn là lực tay bà chủ Vạn cũng mạnh lắm.

"Chiều hôm qua khi mọi người hoàn thành xong bức tranh thêu, tự tay nô tài đóng cửa phòng lại, chìa khóa vẫn đeo bên hông. Sáng nãy cô Phương đến gặp nô tài nói mở cửa phòng thêu, cô ấy muốn xem kĩ lại bức tranh thêu một lần nữa vì sợ có gì sai sót.

Bình thường thì không được ở một mình với bức tranh vì sợ có người sơ ý làm hư hại, nhưng nô tài nghĩ cô Phương là thợ lành nghề, khéo léo cẩn thận có tiếng mà đã làm việc ở đây nhiều năm rồi nên đã tặc lưỡi châm chước..."

Tên quản đốc còn đang kể thì bà chủ Vạn đứng phía sau đã nổi cơn tam bành vén váy đạp vào mông ông ta một cú thật mạnh khiến bổ nhào về phía trước.

"Đồ ngu, đồ ăn hại, mày châm chước mà bây giờ nhà bà sắp bị tịch thu nhà, táng gia bại sản vì cái châm chước của mày. Bà nói cho mày biết, lần này mà mọi việc mà không yên ổn thì mày chết với bà."

Dưới thời Trần, gia nô, nô tì thuộc toàn quyền sở hữu của chủ nhân. Thậm chí gia nô của vương hầu, công chúa còn phải thích dấu hiệu của chủ nhân lên mặt để nhận dạng. Theo cái nết này của bà chủ Vạn thì kể cả vụ này có êm xuôi thì bà ta cũng không tha cho tên quản đốc.

Lệnh úy Quân Việt không biết đứng sau lưng cô từ khi nào, nhìn bà chủ Vạn,

"Ta đã từng dặn mụ không được làm ồn mà mụ coi như gió thoảng bên tai phải không? Bay đâu, lôi cổ mụ ta ra ngoài đường, đến khi nào có lệnh mới được cho vào."

Hai tên lính hầu nghe vậy liền lập tức tiến đến kẹp bà chủ Vạn vào giữa rồi lôi thẳng ra ngoài đường, mặc cho bà ta gào khóc xin tha.

Giọng của chàng lệnh úy nghe thong dong điềm tĩnh chỉ tên quản đốc kêu hắn nói tiếp.

Ninh Anh đứng gần chàng lúc này mới cảm thấy chàng cao hơn hẳn mình một cái đầu, từ góc độ này nhìn lên gương mặt này đúng thật là quá tuấn tú nha. Tiếc là đẹp trai mà cứng nhắc quá, không thú vị gì cả.

Đẹp mà chảnh cũng là tội nha chàng lệnh úy ơi.

-------

1) lệnh úy: chức quan đứng đầu của huyện

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me