LoveTruyen.Me

[ĐN Tokyo revengers] Mừng anh về nhà, Mikey

Chap 79: Kakuchou

Kiraa09___

Hôm nay Tokyo lại là một ngày lạnh buốt, thời tiết đầu năm đã luôn luôn như vậy.

Kikyo ra ngoài mua tí sách vở về nhà đọc dần, đống sách hôm trước Mikey mua cho em đều đã đọc hết rồi

Kikyo khá thích đọc sách, thư giãn hơn bao giờ hết, cứ có cảm giác mình được thả hồn vào một thế giới nhiệm màu, đau có, vui có, rồi gặp được những người bạn tuyệt vời

Sau đó kết thúc bằng một cuộc đời đầy mãn nguyện

Nhưng cuối cùng, chúng cũng chỉ là những con chữ được viết ra, hoàn toàn không có thật.

"Uây, nhóc con"

Em nghe giống như ai đang gọi mình, hơi hơi quay ra đằng sau, thấy Kakuchou đang lại gần mình, cơ thể vẫn còn vài vết trầy xước do trận đấu hôm đó để lại

"Kaku.. chou?"

Em rất bất ngờ khi Kakuchou đến tìm em, để làm gì cơ chứ?

"Có rãnh không? Đi dạo một chút"

Trời tuyết lạnh giá vậy mà ảnh chỉ mang mỗi cái áo khoác ngoài, không quan tâm đến sự hoảng hốt của em, muốn chủ động mời Kikyo đi dạo

"Không rãnh lắm, để khi khác vậy"

Dạo gần đây em đều chỉ thích ru rú trong nhà, không muốn trò chuyện hay đi đâu chơi cùng ai, ngay cả Mitsuya em còn từ chối. Hôm qua Smiley và Angry vừa rủ em đi ăn mỳ, em cũng không nhận lời

Vậy nên Kakuchou đã là gì

"Vậy anh đưa nhóc về nhà"

Kikyo nhìn ra được tâm ý của ông anh già, rõ ràng là có chuyện muốn nói, không đơn thuần chỉ là đi dạo ngắm cảnh thông thường

Anh ấy đã luôn như vậy

"Sao cũng được"

Em không quan tâm lắm, tìm tới em chắc cũng vì chuyện của Izana. Kakuchou đã luôn tôn sùng cái tín ngưỡng điên rồ đó, hết nói nỗi

"Dạo này thế nào, có ổn không?"

Đi được vài bước thì chàng trai có vết sẹo trên mặt liền cất lời, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em, chỉ là không biết bắt đầu thế nào khi Kikyo cứ thờ ơ như vậy

"Đương nhiên là rất tốt, thoát được Izana, dù không tốt cũng sẽ cố nói tốt"

Em lo ngắm nghía mấy quyển sách mới mà không biết mặt của Kakuchou đã bắt đầu khó coi

"Tiếp theo định làm gì?"

Biết bao chuyện xảy ra, em vẫn là không hợp với cái giới bất lương xô bồ cạm bẫy này, nếu em cứ tiếp tục đi theo con đường đó, chẳng phải là tìm chỗ chết hay sao

"Tương lai không nói trước được, chắc em sẽ học một cái gì đó mới, như trồng cây chẳng hạn"

Nãy giờ mới thấy em bắt đầu cười mỉm, không khí có đôi phần thoải mái hơn, khi thấy Kikyo nhắc đến trồng cây. Kakuchou liền có một dòng ký ức chạy trong đầu

"Héo hết rồi"

Kikyo ngồi ủ rũ khi thấy mấy bông hoa hồng em trồng để tặng chị hôm nay lại héo khô, rõ ràng em tưới nước rất đầy đủ thường xuyên mà

Izana ngồi xuống cạnh em, nhịn cười trước cái cảnh đáng yêu giận dỗi này của Kikyo

"Em nhìn nè, đất ẩm hết rồi, không phải cứ tưới nước nhiều là tốt đâu"

Izana chỉ vào phần đất dưới gốc của nhánh hoa em trồng, đúng là đất có phần ẩm ướt. Nhưng chẳng phải cứ nhiều nước thì nó sẽ tươi hoài sao?

"Cái gì nhiều quá cũng không tốt"

"Để anh dạy em trồng"

Izana xoa đầu cô em gái nhỏ, đúng là, lúc nào cũng khiến Izana si mê như vậy, không có lối thoát

"À tặng em nè"

"Hửm?"

Izana đưa ra một chậu dâu tây đỏ mọng, trái nào trái nấy đều rất đẹp. Nhìn là đủ biết người làm vườn đã đặt bao nhiêu tâm huyết rồi

"Oaaaaaa, em thích nhất là dâu tây đó"

Kikyo sáng rỡ mắt khi thấy mấy trái dâu vẫn còn ở trên cành, nhìn ngon hết chỗ chê luôn

Em ăn dâu tây cũng là ăn loại đóng hộp trong siêu thị, chưa bao giờ thử trồng hết

"Ừm, anh biết là em thích. Cho nên anh mới trồng"

"Vẫn chưa biết trồng à?" Kakuchou cười khểnh, năm đó em học tập rất siêng năng chăm chỉ để nhất quyết trồng được đoá hồng tặng chị, chả nhẽ đã quên hết rồi?

"Đã lâu quá rồi, không còn nhớ nữa"

Kikyo biết ý của anh mình muốn nói gì, vì vậy nên cũng chỉ cười lặng lẽ cho qua, không muốn nhắc đến, đều là những ký ức tươi đẹp nhất, không được vấy bẩn nó

"Kikyo"

Kaku liếc mắt qua em

"Em thật sự yêu Mikey à?"

Kakuchou không biết Mikey đã làm gì cho em, hay đã bên em bao lâu. Hắn chỉ biết cô gái tóc đen năm ấy chắc chắn đã có cảm tình với Izana, lòng thuỷ chung của phụ nữ hắn chưa bao giờ xem thường

Em yêu ai cũng được, tại sao nhất thiết phải là Mikey?

"Nếu không yêu thì đâu có ra nông nổi này"

Mắt anh hơi lay động, câu nói của em có chút đượm buồn, khiến mọi thứ đều trở nên mệt mỏi, nặng nề hơn rất nhiều

"Vậy sao.. em vẫn yêu?"

Kikyo dừng lại, hơi chớp mắt nhẹ nhàng, nhìn thẳng xuống nền đất như đang suy nghĩ gì đó

"Chưa trả xong nợ"

Kakuchou hơi ngạc nhiên, không nghĩ em sẽ nói như vậy, nợ tình nợ duyên sao, nghe cũng vui đó

Nhưng,

Em cứ như vậy thì vẫn tốt hơn

Khi sa chân vào tình yêu, em có thể ngốc một chút cũng không sao. Vì khi em càng tỉnh táo, em sẽ càng đau lòng thêm mà thôi.

Hình như em cũng đã nhận ra được rồi nhỉ? Kikyo

Đi vài bước nữa là đã đến nhà Sano, Kakuchou hơi bối rối vì quãng đường lại nhanh đến vậy

"Tới nhà rồi, để khi khác vậy"

Em không còn muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, dù sao cũng cảm ơn vì đã bầu bạn với em suốt cả quãng đường, giờ thì không cần nữa rồi

"Kikyo"

Em vừa đẩy nhẹ cánh cửa thì khựng lại với tiếng kêu đó, xoay đầu qua

"Hôm nào đi ăn kem nhé?"

Em nhìn Kakuchou, ánh mắt vẫn như ngày đầu

"Dạ"

_____________________________

"Kem của nhóc đây, khó lắm mới mua được đấy, xếp cả một hàng dài"

Kakuchou đưa cây kem dâu ốc quế cho Kikyo, hôm nay ba đứa hẹn nhau ở công viên, nhưng Izana lại đến muộn. Em thấy có xe kem đi qua liền vòi Kakuchou mua cho bằng được

"Anh ăn thử đi, cũng ngon lắm mà"

Kikyo đưa cây kem lên miệng anh trai, nhưng thằng anh thì kiên quyết không ăn, cao hơn nên đương nhiên có lợi thế hơn, sao Kikyo địch nổi

"Không ăn, đã nói là không ăn"

Đột nhiên Kaku lớn tiếng với em, Kikyo đứng đó, tay cầm cây kem hơi sững lại, quát vào mặt em như thế á?

"G-gì vậy? Xin lỗi"

Kakuchou thấy phản ứng bất thường của em lại vô cùng hoản loạn, sợ mình sẽ làm tổn thương cái cục bông bé nhỏ này, chắc tội lỗi đến chết mất

"Thôi, để anh ăn"

Kakuchou cuối người xuống, liếm một miếng kem dâu, đúng là kem chỗ này làm rất ngon, chua ngọt vừa phải, bánh quế thì thơm lẫy lừng luôn

Hết sẩy!

"Ngon mà, có đúng không?"

Kikyo giở giọng dễ thương, vẫn còn hơi uất ức vì bị quát, nhưng vẫn muốn đòi lại sự công bằng cho kem dâu

"Ngon"

_____________________________

Những anh em trong Touman hôm nay đều tụ họp đông đủ, số lượng vô cùng lớn mạnh, nắm trùm cả một vùng

"BUỔI HỌP BẮT ĐẦU!"

Draken gào lớn lên một tiếng, cả đám đều im phăng phắc, đội trưởng của các phiên đội xếp thành hàng, chờ chỉ huy của tổng trưởng

Kikyo hôm nay không mặc bang phục, chỉ khoác cái áo khoác ngoài để được vào trong buổi họp, mang boots làm gót chân em sưng tấy lên thôi

"Chào mọi người"

Mikey xuất hiện, vẫn ngời ngời như lúc vừa thành lập băng, Mikey vô địch nổi tiếng trứ danh, không ai không biết

"Sau trận đánh với Thiên Trúc, Touman đã mất đi và nhận lại rất nhiều thứ"

"Nhưng quan trọng, chúng ta không thể nhiệt huyết như lúc trước, chúng ta đã mất đi những người mình thật sự yêu thương, vậy chiến đấu để làm gì? Ý nghĩa của chúng là gì?"

"Vì vậy, tổng trưởng Touman, Sano Manjirou quyết định"

Kikyo nhìn thẳng vào mặt thủ lĩnh, có thể đoán ra câu tiếp theo của anh ấy là gì, để chuẩn bị nước mắt đã

"TOUMAN SẼ GIẢI TÁN!"

"Ểhhhhhhhhhh"

Mấy thanh niên xung quanh đều không hiểu gì, bây giờ Tokyo Manji mạnh tới nỗi không có đối thủ, vậy mà bây giờ lại đi giải tán. Có nhầm lẫn gì không?

"Tổng- Tổng trưởng"

Angry bắt đầu không kiềm nén được cảm xúc mà khóc nấc, Smiley cười cả ngày vậy mà trong khoảnh khắc này vẫn vươn vươn hạt lệ

"Đúng rồi"

Manjirou nói tiếp

"Kikyo"

Mikey đưa tay về phía em, bảo em lên đứng trên bục với mình. Chân em vẫn còn đau nên di chuyển khá khó khăn, phải nhờ Mitsuya đỡ lên giúp

"Touman tan rã, ai cũng sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình. Kikyo và tôi cũng vậy, chúng tôi hạnh phúc, và mong mọi người cũng sẽ thật hạnh phúc"

Dứt lời cũng là lúc tiếng hò reo được phát lên. Cuối cùng cũng công khai rồiiiiiii, vui sướng cái gì đâu, ngày này cũng đã đến rồi

"MỞ TIỆC ĂN MỪNG ANH EM ƠIIIIIII"

"Húuuuuuuu"

Việc có một cuộc sống êm đềm đã lấn át đi nỗi buồn khi một đại gia đình phải chia rẽ với nhau

Thật ra, buổi tiệc nào cũng phải có lúc tàn. Chúng ta phải biết quý trọng từng giây từng phút khi vẫn còn ở bên

Dù cho nó còn tuyệt vời, hay tàn lụi, nó vẫn sẽ kết thúc. Ta vốn dĩ không muốn điều đó xảy ra

Nhưng trên đời này, không có gì được gọi là

"Trường tồn mãi mãi"

Và kể cả chân tình.

_____________________________

P/s: gì rã băng mà zui như trẫy hội zậy mấy bé????

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me