LoveTruyen.Me

Harvey Potter 1

Chương 4

Rileyie

       

LỄ HỘI MA, QUYỂN SÁCH CŨ VÀ

SỢI DÂY CHUYỀN BỊ ĐÁNH MẤT

Vài ngày sau đó, Harvey nhận được một hộp kẹo bự thiệt bự từ nhà, ba James đã gởi cho nó với tất cả niềm tự hào đầy sung sướng về cái màn kịch đối phó cha con nhà Malfoy quá xuất sắc của nó. Nó cá là ba James đã giấu má Lily vì lá thư má gởi đến chẳng có bất kỳ lời phàn nàn nào cả. Trong những ngày này, tụi nó thỉnh thoảng cũng có nhắc lại cái người bí ẩn với biệt danh Blood nhưng chẳng nghĩ được thêm gì khiến tụi nó cũng dần dần chán. Cộng thêm hàng đống bài tập cứ khiến tụi nó lu bu hết sức, thậm chí Harvey còn chẳng nhận biết kịp thời gian đang qua vèo vèo như trái Snitch trong mấy trận Quidditch nó thường xem hồi nhỏ. Chỉ đến khi mọi người thức dậy vào một buổi sáng trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường, Harvey mới sực nhận ra đã đến ngày lễ hội ma từ lúc nào.

Như thể thêm vào háo hức cho ngày lễ, thầy Flitwick vào lớp và thông báo hôm nay tụi nó sẽ được học mục điều khiển đồ vật khiến những cặp mắt của lũ học trò sáng rực. Chẳng là có lần tụi nó đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Lewis bay vòng vòng khắp căn phòng.

Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Nhóm tụi nó bị tách ra, Keith phải bắt cặp với Parvati Patil - một con nhỏ khá xinh gốc Ấn cứ thỉnh thoáng hay liếc nhìn Keith và Karen, có lẽ vì con nhỏ và đứa em gái ở nhà Ravenclaw cũng là một cặp sinh đôi. Xui xẻo cho Cyril là nó bị chia cặp với thằng Lewis. Cũng khó nói được trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì ai là người xui xẻo hơn, mặt thằng Lewis méo đi hẳn và Harvey cũng chắc chắn là mặt Cyril chẳng có chút gì vui vẻ cả. Harvey, theo một cách ngẫu nhiên nào đó, được bắt cặp với kẻ nổi tiếng – Neville Longbottom và Karen thì chẳng có gì đáng nói khi bắt cặp với thằng Seamus Finnigan. Harvey hơi phì cười khi nó nghe thằng Seamus hỏi xem Karen là đứa nào trong hai anh em. Bên cạnh nó xem ra cũng có một cặp đang hầm hầm nhìn nhau: Ron và Hermione.

Giọng giáo sư Flitwick vang lên rin rít, và ông vẫn phải kiểng chân trên đống sách để có thể nhìn khắp lớp học, như mọi khi với thân hình nhỏ tí của ông:

- Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ.

Harvey lúc lắc cổ tay nó một cách nghi ngờ, nó có thể điệu và nhẹ được không đây? Nghe cứ như trò của bọn con gái ấy. Bất giác nó nhìn Karen, cô bé đang nhăn nhó mà theo nó hiểu chắc là khó thể "điệu và nhẹ".

- Nhớ rằng đọc đúng từng lời câu thần chú là cực kì quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thuỷ Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm "f" thành "s" mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.

Và tụi nó bắt đầu thực hành với mấy cái lông chim. Harvey cố xoay cổ tay thật nhẹ, nhưng nó đoán là vẫn chưa đủ "điệu và nhẹ" vì cái lông chim của nó cứ nằm ỳ trên bàn như trêu ngươi nó. Neville thỉnh thoảng lại nhìn nó, và nó không chắc là nó hiểu cái nhìn của kẻ nổi tiếng mang ý nghĩa gì. Sau khi bị nhìn lần thứ ba, nó ngước đầu lên hỏi thẳng :

- Có gì à?                                 

- À không. – Neville có vẻ giật mình. - Ờ...chỉ là...hôm học Bay...ờ...bồ tuyệt lắm!

- Cám ơn. - Harvey cười.

Đó là lần đầu tiên nó nói chuyện với đứa trẻ nổi tiếng, ừm, cũng không tệ. Có vẻ thằng Neville cũng vậy, sau mấy phút đầu ngượng ngập, nó bắt đầu tự nhiên hơn.

- Bồ bay xịn thật, năm sau bồ có định tham gia tuyển chọn vào đội Quidditch nhà không?

- Chắc là không. – Harvey lắc đầu. – Mình không thích Quidditch.

Trong khi nói chuyện, tụi nó vẫn thử vung đũa phép trên cái lông chim nhưng Harvey thật sự gần như bất lực với cái cổ tay của nó còn Neville thì đang cố xoay tròn cổ tay.

- Thật sao? Thế thì thật tiếc.

- Bồ sẽ tham gia à? – Harvey thuận miệng hỏi.

- Mình không chắc.

Có gì đó lóe lên trong mắt Neville nhưng Harvey không chắc là nó hiểu đó là gì nên nó quyết định lờ đi và tập trung vào cổ tay của mình.

Bên phải nó, nhúm lông chim của tụi Cyril chợt bốc cháy đùng đùng và Cyril chụp vội cái nón của nó lên dập lửa.

- Mày điên hả?

Thì ra thằng Lewis chọc cả đũa phép vào nhúm lông đó, ngó mặt Cyril thiệt là quạu hết sức.

- Mày ngon thì làm coi – Thằng Lewis cự lại.

Cyril xắn tay áo lên vung vẩy cái đũa phép đọc to :

– Wingardium Leviosa.

Cái lông chim bật lên khoảng một tấc rồi rớt phịch xuống. Mặt Cyril hơi xị xuống nhưng giáo sư Flitwick đã lên tiếng khuyến khích:

- Khá rồi đấy, con trai. Chỉ cần cử động cổ tay nhẹ hơn nữa.

Giáo sư vừa nói xong thì từ bàn tụi Ron và Hermione, cái lông chim bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu tụi nó cả thước. Giáo sư Flitwick vỗ tay:

- Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione đã thành công!

Trông Lewis ỉu xìu hết mức, nó nhìn chăm chăm xuống nhúm lông trên bàn và cố gắng uốn cổ tay đong đua cây đũa phép. Và trước khi Harvey thôi nhìn quanh quất để tập trung vào lông chim của nó thì nó vẫn còn kịp nghe Cyril gầm gừ:

- Mày mà chọc đũa phép vào đám lông lần nữa thì tao sẽ chọc vào mắt mày!

Harvey phì cười khiến cái lông vừa bay lên của nó lảo đảo rớt trở lại mặt bàn.

Cuối buổi học, Harvey rốt cuộc cũng khiến cái lông chim bay lên được vài vòng trên đầu nó. Khi tụi nó bước ra khỏi lớp học, Cyril cằn nhằn:

- Nhúm lông của mình cứ quắt lại, chỉ tại cái thằng điên đó.

Bỗng một người nào đó vội vã vượt lên chen qua mặt tụi nó, xô mạnh vào cả Harvey. Tụi nó ôm vai liếc nhanh, thì ra là con nhỏ Hermione, mặt con nhỏ ràn rụa nước mắt. Cyril ngạc nhiên:

- Nó sao vậy?

- Ai mà biết!

Harvey nhún vai đẩy ngay lại chồng sách trên vai nó. Tụi nó đi tiếp đến lớp học sau, Harvey chỉ hơi để ý một chút khi nó không thấy Hermione ở tiết học sau, con nhỏ đó không có vẻ gì là người khoái cúp học. Nhưng nói chung nó chỉ để ý lúc đó rồi thôi, sau đó cũng chả bận tâm gì nhiều dù nó có nhận thấy con nhỏ cũng biến mất cả buổi trưa.

Vào buổi tối, tụi nó háo hức ùa xuống Đại Sảnh Đường để dự tiệc lễ hội Ma. Đại Sảnh Đường tối nay trang hoàng rực rỡ với hàng ngàn con dơi treo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen kịt làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngúm. Khi tụi nó ngồi đầy đủ vào bàn, đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.

Khi Harvey ăn đến cái bánh mật tráng miệng thì giáo sư Lombard chạy hớt hãi vào Sảnh đường, áo chùng của thầy xộc xệch bết bát và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:

- Quỷ... quỷ khổng lồ... vào lâu đài... thiết tưởng ngài nên biết...

Tiếng ồn ào xôn xao lập tức dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng đũa phép của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:

- Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của Nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức!

Percy thi hành mệnh lệnh ngay :

– Học sinh năm nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ đi theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ gì con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé... Xin tránh đường cho học sinh năm nhất... Xin lỗi, tôi là Huynh trưởng đây.

- Sao quỷ khổng lồ lại vào lâu đài được? Nó ở đâu ra cơ chứ? – Karen thắc mắc khi tụi nó leo lên cầu thang.

Cyril đáp :

– Chắc là con yêu tinh Peeves thôi. Mấy con quỷ khổng lồ ngu lắm, chắc Peeves thả nó ra để nhát người ta trong đêm hội Ma.

- Nhưng con quỉ khổng lồ đó ở đâu ra mới được chứ? – Keith nhíu mày. – Peeves làm sao mang một con quỉ như thế vào Hogwarts mà không ai biết được chứ?

- Chịu. Đừng hỏi mình – Cyril lắc đầu đáp.

Harvey chỉ im lặng đi theo tụi bạn, có cái gì đó như linh tính mách bảo nó chuyện này thật quá bất thường. Bất giác nó hơi ngoái cổ lại phía dãy bàn giáo viên. Trống hoác. Tất cả các giáo viên chắc đã bổ đi tìm con quỷ khổng lồ rồi, kể cả giáo sư Lombard cũng biến mất.

Karen chợt quay đầu lại :

- Bồ sao vậy Harvey?

Harvey dừng hẳn lại, nó để mặc cho tụi Gryffindor đi lướt qua nó. Nó không chắc lắm cái cảm giác này nhưng nó cảm thấy mình phải làm cái gì đó nếu không nó sẽ không ngủ được tối nay mất.

- Mình muốn đi tìm giáo sư Lombard. - Nó hạ giọng nói với tụi bạn.

- Sao cơ? - Keith ngạc nhiên.

- Để làm gì? - Cyril nghẹo cổ khó hiểu.

- Mình sẽ nói sau.

Tụi nó tụt lại cuối hàng lẫn vào đám học sinh nhà Hufflepuff và bắt đầu rẽ sang những hàng lang vắng người. Khi tụi nó đã chạy ra được một hành lang vắng, Cyril thở hổn hển :

– Giải thích xem tại sao mình không về phòng mà ngủ hả Harvey?

Harvey nói nhanh trong khi chạy :

– Giáo sư Lombard, mình cảm thấy vụ con quỷ khổng lồ có vấn đề. Mình không thể giải thích rõ ràng được nhưng mình cảm thấy có liên quan đến chuyện ổng nói với thầy Snape. Bồ không thấy quá trùng hợp sao? Có quỷ khổng lồ, giáo sư Lombard là người phát hiện, vụ lộn xộn này cứ như là có chủ đích vậy.

- Chủ đích? - Karen hỏi, hơi thở cô bé vẫn ổn định. - Ý bồ là gì?

- Mình không biết, mình chỉ cảm thấy là có gì đó trong chuyện này.

Keith nhún vai không tỏ ra tán đồng hay phản đối :

- Cho dù linh cảm của bồ đúng đi nữa thì chúng ta làm sao để biết cái bất thường mà bồ cảm thấy sẽ là gì đây?

- Nếu thật sự có gì đó, mình chắc chắn giáo sư Lombard và thầy Snape đang làm gì đó lúc này.

Cyril búng tay, nó có vẻ khoái mấy vụ thế này :

– Vậy thì tìm thử ở khu vực văn phòng giáo sư xem.

- Từ đây chúng ta có thể ghé văn phòng giáo sư Lombard trước rồi bọc xuống chỗ thầy Snape. - Keith vẽ đường nhanh như chớp.

Tụi nó vội vã vòng qua góc tường trước mặt, hấp tấp lao đến cái cầu thang đá dẫn lên văn phòng giáo sư Lombard. Karen chợt kéo tay ba đứa con trai lại :

– Hình như có mùi gì đó thì phải?!

Harvey hít một hơi và xém chút là nôn oẹ, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi nó như mùi hỗn hợp của vớ cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa.

Và rồi tụi nó nghe, chậm rãi và nặng nề, tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Tụi nó khiếp hãi nhìn quanh, con quỷ khổng lồ đang ở rất gần đây. Không có cả thời gian suy nghĩ, Harvey đẩy phắt ba đứa bạn nó xuống phía dưới cầu thang đá, một cái gì đó to lớn khủng khiếp đang di chuyển về phía tụi nó. Bốn đứa tụi nó ép mình vào nhau chờ đợi cái thứ đó giậm ình ịch xuống hành lang đi ngang qua tụi nó và hiện rõ dần dưới ánh trăng.

Thật là một cảnh tượng hãi hùng: con quỷ ở đó, cách tụi nó chưa tới mười bước chân, cao gần bốn thước, da xám ngoét và dày cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như một trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không thể tả. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn.

Karen há hốc mồm nhìn con quỷ trong khi mặt thằng Keith trắng bệch ra, Harvey chắc là mặt nó với Cyril cũng không hồng hào gì nổi lúc này. Tụi nó nín thở đợi con quỷ đi xuống cuối hành lang khuất sau góc tường mới thở hắt ra kinh dị. Cyril thì thầm :

– Nó đi xuống phía nhà vệ sinh nữ.

- Tốt – Harvey hớp hơi. – Tụi mình đi ngược hướng với nó, chắc sẽ không đụng nó nữa.

Tụi nó lồm cồm bò ra rồi ba chân bốn cẳng leo lên cầu thang đá. Đoạn đường tụi nó đi im ắng cực kỳ, tụi nó cứ phải vừa đi vừa để ý quanh quất xem có gì khả nghi không mới dám tiếp cận văn phòng giáo sư Lombard. Hít một hơi dài, Harvey gõ mạnh vào cửa. Không có tiếng động gì từ bên trong.

- Giáo sư Lombard không có ở trỏng thì phải. – Keith thì thào. – Giờ sao?

Harvey áp tay lên cửa đẩy ra, cánh cửa mở bật ra một cách dễ dàng. Giáo sư Lombard có vẻ đã vội vã khi rời đi đến nỗi quên cả khoá cửa. Bên trong phòng im ắng không một bóng người, chỉ có ánh trăng lay lắt xuyên qua ô cửa sổ để mở. Harvey lách mình bước vào, nó đảo mắt nhìn quanh, chẳng có dấu hiệu gì có thể cho thấy một sự mờ ám nào cả.

- Ê Harvey! – Cyril chợt vẫy tay. – Lại coi cái này nè!

Cyril đang đứng trước bàn làm việc của giáo sư Lombard, đôi mắt nhìn chăm chăm một cuốn sách có vẻ cực kỳ cũ kỹ đang mở ra bên dưới, tay nó rà rà trên trang giấy đã ố vàng. Harvey nhìn thấy một hình vẽ lớn gần như chiếm trọn nửa trang giấy, một quả cầu đỏ tươi cùng hàng đống những ký hiệu loằng ngoằng ngay bên dưới.

– Gì vậy? - Nó hỏi.

- Mình không biết. – Cyril chỉ vào một hàng ký hiệu kì lạ được khoanh đậm bằng mực đỏ. -  Mấy ký hiệu này là gì nhỉ?

Harvey nhíu mày :

– Mình không biết, nhưng có vẻ quan trọng, giáo sư Lombard khoanh đậm như vậy.

- Không phải là ký hiệu. – Keith cầm cuốn sách lên. – Mình có từng thấy qua thứ này, đây là một loại ngôn ngữ, là chữ viết của một quốc gia nằm xa về phía Đông.

- Thế nó viết cái gì vậy anh? – Karen hỏi.

- Anh không biết, anh không có học loại ngôn ngữ này. – Keith lắc đầu.

Cyril chợt kéo cuộn giấy da ở gần đó lại :

– Làm mình tò mò rồi đó, mình sẽ chép lại, có thể sẽ tìm được gì đó ở thư viện.

- Không cần chép đâu. – Keith cười. – Mình có thể nhớ được nó.

- Nhưng không phải bồ không hiểu sao? Làm sao bồ...

- Ừ mình không hiểu, nhưng mình có thể ghi nhớ toàn bộ vào đầu. – Keith chỉ tay vào đầu.

Harvey nhìn khắp phòng giáo sư Lombard. Có một kệ sách bên phải phòng chất đầy những cuốn sách đủ loại, một số đã được giáo sư Lombard lấy ra chất đầy trên bàn làm việc. Cái bàn làm việc của giáo sư Lombard trông cũ kỹ với cái màu nâu xỉn với đủ những thứ linh tinh được bày bừa đầy ra và cuốn sách ố vàng mà Cyril phát hiện là một trong số mấy thứ linh tinh đó.

Karen thì đi vòng vào phía trong, cô bé lay thử mấy cái ngăn kéo, tất cả đều trống không trừ một cái ngăn kéo ở trên cùng đã được khóa cứng.

- Bồ có nghĩ có gì đó hay ho trong này không? - Karen ngước lên.

- Mình không biết. – Harvey lắc đầu.

Cyril bất chợt rút đũa phép ra, nó chĩa vào cái ngăn kéo đó :

– Alohomora. (Mở ra)

Cái ngăn kéo mở bật ra khiến cái bàn cũ mèm rung lên làm vài cuốn sách cạnh bàn rớt lộp độp xuống sàn. Harvey hoảng hồn ngồi thụp xuống chụp mấy cuốn sách lại. Và rồi mắt nó chợt nhìn thấy những vụn giấy trong cái thùng rác nhỏ đặt cạnh chân bàn, những mảnh giấy màu tím nhàu nhĩ như đã bị vò nát trước khi bị xé vụn ra. Harvey bốc đại một mẩu giấy ngay phía trên vuốt phẳng lại, có vẻ là một mẩu của phong bì vì nó khá dày, bằng giấy bóng màu tím mà giờ đã thành nhàu nhĩ. Nó chú mắt nhìn cái chữ màu nhũ bạc được viết trên đó – SPELL.

Cực kỳ tò mò, Harvey lấy thêm vài mẩu giấu nữa vuốt phẳng và cố ghép chúng lại cho thật khớp.

- Bồ làm gì vậy? – Karen dòm xuống trong khi Cyril đang săm soi mấy thứ trong cái ngăn kéo vừa mở tung ra.

Bất chợt một tiếng rống cực lớn vang lên từ bên dưới kèm với tiếng đổ vỡ gì đó. Harvey hoảng hồn vơ toàn bộ những mẩu giấy nó đang ghép dở cho tất vào túi quần. Nó bật dậy thật nhanh kéo tay Cyril :

- Bỏ mấy thứ đó trở lại đi Cyril!

Cyril quýnh quáng nhét cái thứ nó đang cầm trên tay vào ngăn kéo và đóng sập lại. Karen nhìn sang anh trai lúc này đang chăm chú xem cuốn sách cũ kia :

- Anh!

Keith mím môi, lật vội thêm vài trang nữa rồi mới thả cuốn sách trên tay xuống bàn trả về cái trang mà tụi nó nhìn thấy lúc đầu.

Ngay giây sau đó là tiếng một cái gì đó nặng nề đổ vật xuống và tụi nó kịp thời khép cái cửa văn phòng giáo sư Lombard lại khi các giáo sư vội vã chạy qua hành lang xuống dưới lầu. Cyril liều mạng hé cửa dòm ra rồi vội vã thụt đầu vào :

- Giáo sư Lombard... ổng vừa chạy qua với giáo sư Mc Gonagall và thầy Snape.

Keith nói ngay :

- Nếu hai ổng đi với giáo sư Mc Gonagall thì không có cửa làm mấy chuyện mờ ám đâu.

- Có khi hai ổng đã làm rồi mới gặp giáo sư Mc Gonagall thì sao? - Karen thì thào.

Ý kiến của Karen thật không tồi. Harvey nhìn Cyril hỏi thật nhanh :

- Bồ thấy hai ổng chạy tới từ hướng nào?

- Hành lang bên trái.

Harvey cắn môi im lặng. Nó đợi mấy tiếng chân xa thật xa mới đẩy cửa chạy ra ngoài :

- Theo mình.

Ba đứa bạn nó vội chạy theo :

– Đi đâu?

Harvey không đáp, nó chỉ cắm đầu chạy, hy vọng những gì nó nghĩ là đúng. Tụi nó vừa băng qua hành lang bên trái là Harvey đứng lại nhìn quanh. Từ căn phòng nhỏ cuối hành lang, một mẩu áo chùng đen đập vào mắt nó. Harvey chạy tới ngó nhanh vào trong và há hốc mồm ngay tắp lự. Thằng Lewis đang nằm trên sàn, cái áo chùng của nó có vẻ xộc xệch. Cyril cúi xuống :

- Nó đang ngủ, ngủ trong tình thế này mà cũng được hả thằng này.

Keith ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào mặt thằng Lewis :

– Dậy đi!

Thằng Lewis cựa mình, mắt nó nhấp nháy sau lớp tóc vàng nâu có vẻ lơ mơ nhìn đám Harvey. Bất chợt một tiếng mèo kêu vọng vào tai tụi nó như tiếng sét. Mặt tụi nó lập tức tái đi.

– Bà Norris.

Con mèo của thầy Filch xuất hiện ngay đầu hành lang giương đôi mắt sắc lẻm nhìn tụi nó. Không kịp suy nghĩ, Harvey mó tay vào áo chùng rút phắt cây đũa phép ra chĩa vào con mèo. Nó muốn làm gì đó con mèo nhưng đầu nó cứ rối tung quýnh quáng cả lên khiến mớ thần chú trong đầu nó như một mớ bòng bong mà trống rỗng. Bà Norris rít lên như đang báo hiệu cho thầy Filch và bất ngờ cây đũa phép trên tay nó run lên. Một tia sáng phóng vọt ra khỏi đầu đũa phép đập thẳng vào con mèo tống nó lăn lông lốc đi.

Không chậm trễ một giây, Harvey gào lên :

– Chạy!

Tụi nó lao thục mạng xuống cái cầu thang nhỏ xíu và hẹp ở cuối hành lang, thằng Lewis tuy không hiểu mô tê gì sất nhưng đầu nó dù chỉ tỉnh một phần ba cũng biết là phải rời khỏi bất cứ chỗ nào Bà Norris đã báo động, nó lập tức ba chân bốn cẳng chạy theo đám Harvey.

Hoá ra cái cầu thang này dẫn xuống ngay văn phòng chú Sirius. Harvey mừng húm lao vào phòng ngay nhưng hoá ra chú Sirius cẩn thận hơn giáo sư Lombard. Phòng chú ấy khoá chặt cứ trơ ra khi Harvey đẩy nắm cửa. Tiếng chân thầy Filch càng lúc càng gần hơn, Cyril chĩa thẳng đũa phép vào ổ khoá :

– Alohomora.

Cánh cửa run nhẹ nhưng không mở ra khiến tụi nó muốn khóc thét. Harvey quay lại nhìn tụi bạn, khuôn mặt đứa nào đứa nấy cũng xanh mét. Thầy Filch nhảy ba bốn bậc cầu thang xuống hành lang, mắt thầy nhìn tụi nó trào lên đắc ý:

- Lang thang trong lâu đài trong giờ giới nghiêm, cả đám bọn bay theo ta!

- Nhưng mà...

- Không cần giải thích, ta đã bắt tại trận, cả đám tụi bay...

- Có chuyện gì với chúng sao, thầy Filch?

Harvey quay phắt lại và suýt nữa reo to :

– Chú... giáo sư Black!

Thầy Filch chỉ tay vào tụi nó :

– Tôi bắt gặp đám học trò hư hỏng này lang thang ở đây, ngay trong giờ giới nghiêm toàn trường.

- Vậy thì thật may cho tôi quá. – Chú Sirius nặn ra nụ cười thật tươi với thầy Filch. – Chẳng là tôi có núi việc cần ai đó giúp tôi ngay lập tức, thầy biết đó, không hiểu thầy có thể cho mấy trò này giúp tôi như một hình phạt cấm túc không thầy Filch?

Trông cái mặt thầy Filch thì chẳng có vẻ gì là hài lòng với đề nghị của chú Sirus cả nhưng chú Sirius cũng chẳng cần đợi thầy Filch đồng ý đã mở cửa văn phòng lùa tất cả tụi nó vào. Harvey nghe chú Sirius nói với thầy Filch vài lời cuối trước khi sập cửa lại :

- Vậy cám ơn thầy nhiều. À, cụ Dumbledore muốn gặp thầy, một số chuyện về an toàn ở lâu đài ấy mà, chắc thầy cũng nên biết con quỷ khổng lồ đó suýt giết ba học sinh của chúng ta.

Harvey thắc mắc ngay khi chú Sirius quay vô :

– Ba học sinh nào vậy chú?

- Neville Longbottom, Ron Weasley và Hermione Granger. – Chú Sirius dẫn tụi nó vào căn phòng trong. – Có vẻ ba con có lý khi bảo chú phải để mắt đến thằng bé Longbottom, cũng may là tụi nó không sao.

Thằng Lewis cứ há hốc mồm nhìn quanh, y như tụi Harvey lần đầu tiên tới đây. Đôi mắt khuất sau mái tóc của nó lia lên nhìn chú Sirius đầy thắc mắc nhưng Harvey mặc kệ, nó đâu có bổn phận phải giải thích rõ ràng với thằng đó làm gì.

- Mà tụi con đang làm gì ở đây? – Chú Sirius nhìn chòng chọc vào tụi nó. – Lúc này mấy đứa phải ở tháp Gryffindor chứ?

Tụi nó nhìn nhau rồi cùng liếc qua thằng Lewis cân nhắc.

– Tụi con...

- Harvey! – Chú Sirius chộp vai nó xoay người nó đối diện với chú. – Nhìn vào mắt chú mà nói.

Harvey giật mình :

– Tại sao ạ?

- Con nói dối giỏi hơn Harry nhiều, và chú muốn chắc là con không nói dối. – Chú Sirius nghiêm nét mặt.

Harvey xuôi xị :

- Thôi được.

Nó kể lại cho chú Sirius mẩu đối thoại rời rạc nó nghe được giữa thầy Snape và giáo sư Lombard, rồi cái linh cảm kỳ cục của nó về mối quan hệ giữa câu chuyện đó và con quỷ khổng lồ khiến nó phải bỏ ngang con đường về tháp Gryffindor. Nó không nói chuyện tụi nó đột nhập vào văn phòng giáo sư Lombard và chuyện cây đũa phép của nó tự động phóng ra bùa chú. Có lẽ nếu không có mặt thằng Lewis thì nó đã nói tất cả rồi, nó không thích thằng đó biết quá nhiều chuyện trừ khi nó cảm thấy cần thiết phải như vậy.

- Con thiệt là... - Chú Sirius nhăn nhó nhìn nó khi nó kết thúc câu chuyện nghe có vẻ cực kỳ ngớ ngẩn của nó.

- Con biết là nghe có vẻ vớ vẩn nhưng nếu không làm gì hết thì tối nay con sẽ mất ngủ mất. - Nó xị mặt nói thêm khi thấy ánh nhìn của chú Sirius.

Chú Sirius nghiêm mặt :

- Con thật quá liều mạng, đi lang thang trong lâu đài trong khi có một con quỷ khổng lồ ở đâu đó, đã vậy còn kéo theo đám bạn của con nữa. Con có biết là tụi con có thể gặp nguy hiểm như chơi không hả?

Harvey cúi gằm mặt xuống. Lần đầu tiên chú Sirius có vẻ giận đến vậy với nó.

Karen bật nói :

- Là con tự ý theo Harvey, không phải bạn ấy ép con đi.

- Tụi con cũng vậy! - Cyril và Keith đồng thanh.

- Tại sao mấy đứa không cản nó lại mà lại đi theo? - Chú Sirius trừng mắt. - Đừng tưởng quỷ khổng lồ là con quỷ đồ chơi.

Harvey nắm vạt áo chùng của chú Sirius :

- Con xin lỗi!

Chú Sirius nhìn nó chăm chăm, sau đó thở hắt ra :

- Được rồi, chú sẽ đưa tụi con về tháp Gryffindor. Nếu việc này còn lặp lại lần nữa thì không chỉ dừng lại ở đây thôi đâu, rõ chưa?

Tụi nó lặng lẽ gật đầu và chú Sirius đưa tất cả ra khỏi phòng hướng về tháp Gryffindor. Tay chú nắm chặt tay Harvey và nó lâu lâu lại ngước nhìn chú, nửa muốn nói về cái đũa phép của nó nửa lại không. Khi tụi nó đến trước bức chân dung Bà Béo, Cyril đọc to mật khẩu trong khi Harvey cứ nhìn theo cái bóng chú Sirius đang khuất dần xuống cái cầu thang.

- Harvey? – Cyril giật vai áo chùng của Harvey ngạc nhiên. – Bồ sao thế?

Thằng Lewis xăm xăm hướng lên phòng ngủ nam sinh mà đi, Karen đã trèo lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ nữ sinh, Cyril và Keith cũng đã bước vào phòng sinh hoạt chung mà Harvey vẫn cứ đứng ở ngoài không nhúc nhích.

- Hai bồ vào trước đi! - Đột nhiên Harvey chạy đi, nó đuổi theo chú Sirius.

- Harvey, bồ làm gì... - Hai đứa bạn nó vội trèo qua lỗ chân dung.

Harvey hét chặn hai đứa bạn đuổi theo nó :

-  Đừng theo mình!

Phải chạy xuống cái cầu thang thứ hai Harvey mới bắt kịp chú Sirius, nó kêu to trong tiếng thở hổn hển :

– Chú Sirius!

Chú Sirius có vẻ giật mình khi nhận ra nó.

- Con... - Nó lắp bắp.

- Harvey! - Sirius thở ra. - Con biết không, chú và ba con đã từng làm cả trăm việc còn nguy hiểm hơn chuyện con vừa làm.

- Dạ? - Harvey ngước mắt nhìn chú Sirius.

Sirius khuỵu chân xuống ôm vai Harvey :

- Nhưng đây là lần đầu tiên chú thấy những chuyện nguy hiểm như thế thật đáng sợ...vì đó là con, Harvey! Nếu con đụng độ con quỷ khổng lồ thì...chú run cả người khi nghĩ đến chuyện đó đấy. Nên lần này chú không thể cười xòa mà tán thưởng hành động của con đâu.

- Con biết! - Harvey gật đầu. - Nhưng con tự tin là con sẽ không sao.

- Harvey!

- Chú Sirius! - Harvey nhìn thẳng vào mắt chú Sirius. - Con là con của ba James và chú, con không phải là một đứa hèn nhát hay vô dụng chú biết mà! Con xin lỗi nhưng nếu sự việc lại xảy ra lần nữa thì con nghĩ mình cũng sẽ không hành động khác đi.

Sirius nhìn đứa con đỡ đầu, khuôn mặt thì giống Lily y đúc vậy mà cái tính thì chả khác gì một phiên bản hỗ trợ hoàn hảo của chính mình và James. Bất giác không thể ngăn được bàn tay vỗ nhẹ lên mái đầu nhỏ nhắn trước mặt.

- Con thật là... - Sirius hơi cười. - Bị la nên ấm ức chạy ra đây nói năng hùng hồn nhỉ?!

- Không hẳn ạ! - Harvey lắc đầu. - Con đuổi theo chú vì cây đũa phép cơ.

Chú Sirius ngạc nhiên nhìn nó :

- Cây đũa phép làm sao?

Nó rút cây đũa phép ra, giọng nó chợt dồn dập dần như trái tim nó khi vừa chạm vào cây đũa phép :

– Ba con muốn con nói với chú... nếu có gì kì lạ... nên con... con cũng không biết tại sao nữa...

- Từ từ đã Harvey. Con cứ nói từ từ thôi. James dặn gì con nào?

Harvey đưa cây đũa phép ra trước :

– Ba nói nếu cây đũa phép của con có gì lạ thì phải báo ngay cho chú nên con...

- Vậy nó có gì lạ? – Sirius nhìn cây đũa phép với những đường vân bạc lóng lánh trong ánh trăng.

Harvey nói nhanh :

– Nó tự động phóng bùa chú. Con thề. Lúc con chĩa đũa phép vào bà Norris con không đọc một câu thần chú nào cả.

- Bùa chú thế nào?

- Con nghĩ là...bùa Giải giới....

Sirius nhíu mày lẩm bẩm :

– Bùa Giải giới ư?

- Con thề. Nó tự động phóng bùa chú vào con mèo.

Chú Sirius luồn tay vào tóc nó :

– Chú biết Harvey. Nhưng nó cứu con, con muốn thoát khỏi Bà Norris đúng không?

Harvey gật đầu.

- Vậy thì không có gì phải sợ. Nó chỉ giúp con thôi. Có lẽ nó đặc biệt hơn những cây đũa phép khác, con đã nghe cụ Ollivander nói rồi đó.

- Nhưng... -  Giọng Harvey thoáng lo sợ. -  Nếu nó phóng ra một lời nguyền khủng khiếp hơn...

Chú Sirius ôm lấy mặt nó trong hai bàn tay ấm áp :

– Harvey, đũa phép là đũa phép, nó không phải một pháp sư. Một cây đũa phép không thể giết người mà chính là do người sử dụng nó. Cây đũa phép của con có đặc biệt hơn nữa thì nó vẫn là đũa phép của con, con vẫn là người điều khiển nó.

Rồi chú mỉm cười :

– Nếu con vẫn còn lo thì để chú gởi cú nói chuyện với cụ Ollivander, chú chắc là cụ sẽ lý giải được.

Harvey gật đầu :

– Vậy, con có cần gởi cú cho ba không ạ? Ba dặn con...

- Chú nghĩ James sẽ rất vui nếu được con trai mình chia sẻ những gì lo lắng đó. – Chú Sirius đứng dậy xoa đầu nó. – Nào, giờ thì con phải về phòng ngủ thôi.

Harvey mỉm cười bước theo chú Sirius, ngày mai nó sẽ gởi cú cho ba James, à, sao không là ngay bây giờ nhỉ? Nó chắc là nó có thể gọi Kzak từ cửa sổ phòng ngủ...

~~~*~~~*~~~

- Bồ nói nó là tiếng gì Keith?

- Trung Hoa.

- Ôi, mình chỉ thấy từ điển Cổ ngữ Rune, từ điển những ký hiệu ma thuật, vâng vâng và vâng vâng, chẳng thấy cái nào là từ điển Trung Hoa cả.

- Mình cũng đoán trước rồi, mình không nghĩ thư viện phù thủy có từ điển ngôn ngữ các nước đâu.

Harvey lơ đãng dò tay lên những gáy sách đủ màu sắc và kích cỡ. Tụi nó đang ở thư viện cùng mớ bài tập của mình và một mảnh giấy với những chữ viết loằng ngoằng chẳng đứa nào hiểu nổi. Keith đã chép lại toàn bộ trang giấy tụi nó thấy ở văn phòng giáo sư Lombard, cái đầu của thằng bạn này thật khiến nó phục sát đất.

- Mình nghĩ phải đợi đến Giáng Sinh thôi. – Keith thở dài. – Mình chắc là có thể về nhà và tìm thấy gì đó.

Đã bắt đầu phát chán cái trò tìm kiếm lẩn thẩn vô vọng này, tụi nó kéo nhau đến một cái bàn trống ngồi phịch xuống. Cyril lúc lắc đầu :

- Giáng Sinh hả? Còn đến hơn tháng nữa lận, và đến lúc đó thì ông giáo sư Lombard đó đã xong việc cả rồi.

- Cái đó hả? Tạm thời chắc là vẫn chưa. – Harvey nhún vai. -  Nhớ buổi học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám sau Lễ hội Ma không? Ngó mặt ổng như muốn nổi điên đến nơi thì chẳng có vẻ gì là đã đạt được thứ ổng muốn cả phải không?

- Ê!

Một giọng nói đầy thù địch bất chợt vang lên ngay sau lưng Harvey. Nó xoay đầu lại và thấy thằng Lewis lù lù đứng đó, đôi mắt nâu của thằng đó hằn lên giận dữ.

- Trả cho tao!

- Cái gì? - Harvey ngơ ngác.

- Sợi dây chuyền của tao biến mất ngay tối qua, chắc chắn là tụi mày lúc đó...

Cyril lừ mắt cắt lời thằng Lewis :

- Vớ vẩn, mày mất đồ liên quan quái gì tụi tao?

- Chính là tụi mày. - Thằng Lewis gằn từng tiếng. - Tao bị tấn công đêm qua và khi tao mở mắt dậy là thấy ngay cả đám bọn mày trước mặt. Sợi dây chuyền của tao cũng biến mất, không phải tụi mày thì ai?

- Làm sao tụi tao biết. - Cyril xì mũi. - Tụi tao thèm lắm cái dây chuyền ngớ ngẩn gì đó của mày chắc.

Keith nhìn thằng Lewis :

- Tụi này không có tấn công bạn. Khi tụi này chạy đến đó đã thấy bạn như vậy rồi.

Mắt thằng Lewis long lên :

- Tụi bay đều cùng một giuộc, vênh váo và xảo trá...

- Ê bạn nói năng cho đàng hoàng nha. - Karen nhíu mày.

- Dẹp đi, tao cóc thèm đôi co với tụi mày. - Thằng Lewis vung tay. - Mau trả sợi dây lại cho tao hoặc tao sẽ đi méc giáo sư.

- Thách mày đó. - Cyril hất hàm.

- Ê, sợi dây chuyền mày nói phải là thứ bị thằng Malfoy lấy hôm học Bay không? - Harvey chợt hỏi.

- Chính nó. Còn dám nói không phải tụi mày?

- Mày bị bệnh ngu hả? - Cyril bực mình. - Nếu bữa đó không có Harvey thì mày đi mà lạy thằng Malfoy nó trả á! Harvey thèm vào cái thứ đó của mày...

Harvey giơ tay ngăn thằng bạn lại, nó nhìn thằng Lewis hỏi :

- Mày nói mày bị tấn công đêm qua là sao?

- Tao đang trên đường về tháp Gryffindor thì có đứa tông tao xuống đất, và sau đó tao bất tỉnh khi nghe loáng thoáng một câu thần chú.

- Mày không nhận ra ai hả?

- Không.

Cyril xía vào :

- Vậy sao dám hùng hổ nói là tụi tao?

- Chỉ có tụi mày thôi. - Thằng Lewis gào lên.

Bà thủ thư Pince ngóng cổ dòm sang bàn tụi nó với một vẻ mặt sẵn sàng đuổi cổ ngay tụi nó nếu còn làm ồn thêm một lần nữa. Karen khó chịu nhìn thằng Lewis :

- Bạn thích bị đuổi thì cứ việc gào nhưng làm ơn tránh xa bọn này ra. Bọn này vẫn còn muốn ở lại thư viện.

- Mày phát hiện mất thứ đó lúc nào? - Harvey nhướng mắt.

- Sáng nay. - Thằng Lewis trừng mắt.

Harvey vẫn thản nhiên hỏi tiếp :

- Lần cuối mày thấy nó là lúc nào?

- Trưa qua. Mày đừng có hỏi vòng vo nữa, mau trả nó lại cho tao.

- Tao có lấy đâu mà trả. - Harvey nhún vai.

- Mày...

- Mày có méc giáo sư thì cũng vậy thôi. - Harvey nhếch môi cười. - Không bằng không chứng chẳng có gì buộc tội được tụi tao đâu.

Mặt thằng Lewis vặn vẹo lại y như thầy Snape lúc tức giận nhưng thằng đó còn lâu mới bằng được một góc sự kinh dị của thầy Snape.

Keith vội lên tiếng hòa đàm :

- Tụi này thật sự không có lấy sợi dây chuyền đó đâu. Mình nghĩ bạn nên tìm kỹ lại hay nhớ xem có làm rơi ở đâu không ấy.

- TỤI MÀY TRẢ HAY KHÔNG? - Thằng Lewis xem ra điên tiết lên rồi, nó rút phắt cây đũa phép trong áo chùng ra.

Và giây sau đó, cả lũ lập tức bị bà Pince tống cổ khỏi thư viện không thương tiếc kèm lời đe dọa sẽ báo thầy Filch về việc tụi nó dám dùng phép bừa bãi.

Thằng Lewis vẫn không buông tha tụi nó. Đầu đũa phép của nó chĩa thẳng vào Harvey đầy hăm dọa nhưng còn lâu mới dọa được ai. Harvey nhếch mép :

- Mày dẹp nó đi được không hay muốn tụi tao cũng...

- Worranosiop. (Tên độc)               

- Harvey!

Thằng Lewis gầm lên không báo trước và một tia sáng đen nháng ra từ đầu đũa phép của nó. Karen đứng ngay cạnh Harvey phản xạ nhanh chưa từng thấy, cô bé chồm qua ôm lấy Harvey lăn một vòng vừa kịp tránh khỏi cái tia sáng lao sượt qua hai đứa.

- Mày dám... - Cyril lao thẳng vào người thằng Lewis đè thằng đó xuống đất.

Keith nhảy lại giật phắt cây đũa phép của thằng Lewis, mặt nó trào lên giận dữ :

- Hèn hạ!

- Bồ không sao chứ? - Karen lồm cồm đứng dậy nhìn Harvey.

- Không sao. - Harvey lắc đầu, nó nhìn sang Cyril. - Bỏ nó ra đi Cyril!

Cyril ngơ ngác nhìn thằng bạn, nó không hiểu tại sao lại phải tha cho thằng Lewis một cách dễ dàng như vậy. Harvey hiểu ngay cái nhìn đó :

- Xem như sòng phẳng vụ biến cái gối của nó thành nhện.

Rồi nó nhìn khuôn mặt tím tái của thằng Lewis dằn từng tiếng :

- Tao nói lần cuối, sợi dây gì đó của mày tụi tao không có đụng đến. Nếu mày tấn công thêm một lần nữa thì đừng trách.

Nó quay nhìn tụi bạn :

- Đi thôi! Kệ nó!

Keith quăng trả cây đũa phép xuống đất. Cyril buông thằng Lewis ra nhảy hai bước một tới sát bên Harvey.

- Hôm nay bồ uống lộn thuốc hả Harvey?

- Ừ. - Harvey toét miệng cười.

Ba đứa bạn trố sáu con mắt nhìn nó như một kẻ hoàn toàn xa lạ nào đó. Bất chấp mấy ánh mắt đó của tụi bạn, Harvey thản nhiên đi thêm một quãng đường nữa cho đến khi chạm đến cái đài phun nước rộng lớn giữa sân trường. Ngồi hẳn xuống cái thành hồ, nó đảo mắt nhìn quanh. Có vài nhóm học sinh tụm năm tụm ba rải rác quanh đó nhưng khoảng cách chắc là không đủ gần để có thể nghe chuyện tụi nó sắp nói đây.

- Bồ phát giác ra chuyện gì hả? - Keith quan sát thái độ thằng bạn.

- Có liên quan chuyện bồ bỏ qua dễ dàng cho thằng khốn kia không? - Cyril vẫn còn bực.

- Có. - Harvey đáp liền. - Nhờ nó mà mình phát hiện ra được mấu chốt của cái chuyện đêm qua một cách dễ dàng.

Tụi bạn nó lập tức quan tâm liền. Karen nôn nóng hỏi dồn :

- Mấu chốt gì?

- Sợi dây chuyền của thằng Lewis là thứ giáo sư Lombard muốn lấy. - Harvey chậm rãi thống kê mọi việc. - Sợi dây chuyền của nó mất vào khoảng từ trưa hôm qua đến sáng nay, có thể là lúc nào chứ? Chắc chắn là cái lúc nó bất tỉnh ở lễ hội Ma. Vị trí nó nằm bất tỉnh lại ngay cái chỗ giáo sư Lombard và thầy Snape vừa phóng ra. Còn nữa, cuộc đối thoại giữa giáo sư Lombard và thầy Snape là cái hôm ngay sau buổi học Bay, ổng nói đã tìm thấy thứ gì đó, có thể là gì chứ ngoài cái sợi dây chuyền bị tụi này quăng quật trên không trung. Mình cá là giáo sư Lombard có thể nhìn thấy chỗ tập bay từ cửa sổ văn phòng ổng.

- Nghe thì có vẻ hợp lý đấy nhưng chỉ là bồ suy đoán thôi. - Keith tư lự.

- Mình nắm chắc vấn đề đó chứ. - Harvey nheo mắt. - Bồ quên cái cuốn sách cũ kỹ trong phòng giáo sư Lombard rồi hả Keith?

Keith rút tờ giấy da nó đã chép lại ra :

- Ý bồ nói cái này hả? - Nó nhìn lướt qua. - Trong này có...có hình quả cầu...

Harvey đắc ý nhìn khuôn mặt thằng bạn đang ngớ ra :

- Bồ nắm được vấn đề rồi đấy. Cái quả cầu trong hình đó mình cá chắc là cái quả cầu màu huyết dụ đính ở sợi dây chuyền của thằng Lewis.

Cyril chồm qua Keith để ngó mảnh giấy, nó nhíu mày :

- Đúng rồi, trên cái trang đó có vẽ hình một quả cầu tròn, màu đỏ, chính xác là màu đỏ, mình nhớ mà.

- Nhưng giáo sư Lombard cần gì ở một sợi dây chuyền cơ chứ? - Karen thắc mắc.

- Ổng cần cái mặt dây kìa Karen. - Harvey nhấn mạnh. - Nhưng để biết được chính xác ổng cần gì ở cái mặt dây đó thì tụi mình phải giải nghĩa cho ra mớ ký tự loằng ngoằng trên giấy đã.

Chợt có tiếng cú rúc nhẹ và con Kzak sà xuống tụi nó như một trận cuồng phong với một bức thư nơi chân. Harvey vội vã gỡ bức thư ra rồi ra hiệu cho Kzak bay đi.

"Harvey thân yêu,

Ba đã nhận được thư của con, rất vui vì con đã nói với ba chuyện đó. Chú Sirius cũng đã gởi cú cho ba nói chú ấy sẽ hỏi kỹ lại cụ Ollivander nên con đừng lo lắng. Về phần ba thì ba không nghĩ là đáng lo cho lắm trừ khi nó phản bùa lại con, cứ nghĩ theo chiều hướng tốt nhé con yêu. Mà đừng nói với má là ba nghĩ vậy nhé con trai!

Ba cũng có nhận được thư chú Sirius nói về tình hình học tập của con nhất là môn Độc Dược. Ba tự hào về con, con đúng là con trai của ba má. Ba đang suy nghĩ một món quà thật tuyệt cho con khi con về nhà vào dịp lễ Giáng sinh.

À nhân tiện nhắc đến Giáng sinh, nếu con có mời bạn về nhà chơi thì nhớ báo trước cho ba má nha con yêu, nếu không đến lúc đó má con sẽ nhặng xị lên mất! À còn nữa, ba biết là quá sớm nhưng con có thể gởi cú cho má con để báo con thích ăn gì vào bữa tiệc giáng sinh được không? Má con cứ hỏi ba hoài làm ba nhức đầu quá Harvey.

Thế nhé, rất mong nhận được cú của con về bất cứ chuyện gì con muốn nói với ba.

Chúc con vui!

James Potter"

Harvey bất giác toét miệng cười khiến Cyril tò mò:

- Bồ nhận được thư của ai mà vui vậy?

- Ba mình. – Harvey đọc lại lần nữa lá thư, nó chợt ngẩng lên nhìn ba đứa bạn. – Mà nè, Giáng Sinh này mấy bồ muốn đến nhà mình chơi không?

- Sao cơ? – Cyril, Karen và Keith cùng nhìn nó. – Đến nhà bồ?

- Ừ. -  Harvey toét miệng cười. – Sẽ rất vui đấy! Sao?

Cyril lúng túng :

– Ơ mình...chắc không được đâu.

- Sao vậy?

- Nhà mình chỉ có mình và ba thôi, nếu mình đến nhà bồ thì...

- Ơ...vậy má bồ... -  Keith buột miệng hỏi.

- Má mình hả? Bả bỏ đi khi mình bảy tám tuổi gì đó, vì lí do gì mình cũng chả còn nhớ nữa. – Cyril nhún vai.

Mặt Keith hơi sững lại :

– Hình như mình đã hỏi chuyện không nên hỏi hả?

- Xời, không có gì đâu, mình quen rồi! – Cyril phẩy tay. – Mấy người họ hàng thỉnh thoảng đến chơi hay dắt theo mấy đứa anh em họ, tụi nó toàn châm chọc mình gì đó về má mình chứ đâu. Có lần bực quá mình đạp tụi nó xuống cái hồ sau nhà luôn. Nhưng riết rồi mình cũng chẳng để tâm nữa.

Karen bật cười :

– Rồi sao nữa? Ba bồ không nói gì hả?

- Chả sao hết, ba mình không biết. Mấy người đó không nói với ba, mình đoán là họ sợ ba mình. – Cyril lắc đầu. – Ba mình cũng ít bạn thì phải, ổng chỉ liện lạc với mấy người của Bộ. Mấy ngày lễ mà ổng còn ôm mớ công việc của Bộ là biết rồi!

Harvey cắn môi :

– Vậy...

- Xin lỗi nha Harvey! – Cyril khổ sở nói. – Mình thật sự tiếc lắm, thiệt đó, mình rất muốn đến nhà bồ...

- Rủ cả ba bồ luôn. – Harvey chợt reo. – Mình sẽ viết thư cho ba James, mình chắc ba có thể mời được chú Shaklebolt đến nhà mình, như vậy thì bồ cũng đến được rồi.

- Gì...? – Cyril hơi ngớ người ra, phải mấy giây sau đó nó mới bắt kịp cái ý tưởng của thằng bạn. – Thật hả? Được thật hả?

- Để mình viết thư nói ba James. – Harvey rút trong cặp xách ra một tờ giấy da, nó nhìn lên Keith và Karen. – Còn hai bồ?

- Bọn mình hả? – Keith lắc đầu. – Không được đâu.

Harvey xị mặt xuống :

– Lại là chỉ có bồ và ba bồ hả?

– Làm gì có. - Keith phì cười, nó đung đưa tờ giấy da trên tay. - Bồ quên rồi sao? Mình còn phải về để còn giải nghĩa cái mớ này chứ.

- Tụi mình có thể tìm với nhau mà. – Harvey phản bác. – Sau Giáng Sinh tụi mình vẫn còn vài ngày trống, tụi mình có thể cùng đến Luân Đôn và...

- Bồ không hiểu rồi Harvey! – Keith lại lắc đầu. – Cái này là hệ thống chữ viết, nó phức tạp hơn một ký hiệu nhiều, không phải chỉ cần một cuốn từ điển là chúng ta có thể giải nghĩa được đâu. Mình cần một gia sư dạy cấp tốc, chỉ ở nhà mình mới có thể tìm được người như thế thôi. Trong vòng mấy ngày lễ có lẽ mình sẽ tiếp thu được phần cơ bản để giải nghĩa nó.

- Và tụi này không thể tách riêng ra mà ăn Giáng Sinh đâu Harvey! - Karen nói với vẻ áy náy. - Mình rất tiếc!

Harvey thở ra :

– Nếu là vậy, đành chịu!

- Harvey, mình thật sự cũng tiếc lắm đó, mình cũng rất muốn được đến chơi một gia đình phù thủy, bồ biết mà... -  Keith vỗ vai Harvey khi thấy thằng bạn lại xị cái mặt xuống.

Cũng không còn gì để bàn tiếp, tụi nó rời sân trường để đến Trại Cú cho Harvey gởi lá thư rồi trở về phòng sinh hoạt chung làm nốt mớ bài tập trước khi đến Đại Sảnh Đường ăn tối. Nếu tụi nó mà không hoàn thành kịp mấy bài tập môn Biến Hình và Độc Dược thì tụi nó sẽ cực kì te tua trước khi biết quả cầu màu huyết dụ đó có vấn đề gì với giáo sư Lombard nên tụi nó đành gác cái vụ đó qua một bên. Lúc hai đứa trở về phòng sinh hoạt chung, Harvey cảm thấy hình như nó quên quên cái gì đó nhưng nó cũng chả rõ là gì nên thôi không nghĩ nữa. Nó thấy ở góc phòng, tụi Neville và Ron đang làm bài tập chung với Hermione, có vẻ ba đứa đó đã thân với nhau hơn từ sau lễ hội Ma. Nó đoán là nhờ con quỷ khổng lồ.

~~~*~~~*~~~

Dù sao thì tháng mười một đã đến, trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ thì se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy người giữ khoá và gác sân của Hogwarts, lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Lão đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, lão bó chúng lại.

Mùa bóng Quidditch cũng đã bắt đầu. Bọn học sinh các nhà liên tục bàn tán về trận đấu đầu tiên sắp diễn ra giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin từ Đại Sảnh Đường ra đến các hành lang thậm chí cả vào lớp học. Dư luận có vẻ đứng về phía Slytherin vì năm ngoái đội Quidditch nhà Slytherin đã đè bẹp bên Gryffindor một cách thảm thương. Thằng Malfoy cứ vênh váo mỗi khi đi ngang tụi nhà Gryffindor mà châm chọc rằng năm nay Gryffindor sẽ còn thê thảm hơn năm ngoái nhiều khiến tụi Gryffindor tức lộn cả ruột. Cyril nghiến răng nói khi tụi nó đang dùng bữa tối ở Đại Sảnh Đường :

- Phải mà năm nhất được tham gia Quidditch nhỉ, nếu là bồ thì chúng ta sẽ thắng, xem cái thằng đó còn vênh váo kiểu nào.

Harvey uống hớp sữa nóng, không khí trong Đại Sảnh Đường ấm áp hơn nhiều bởi những ngọn nến treo đầy trên trần xua tan hết thứ không khí giá lạnh ra ngoài.

– Thôi đi, mình không vào đội Quidditch đâu, chiếm nhiều thời gian lắm.

- Quidditch là gì? – Keith tò mò hỏi.

Cyril hào hứng giải thích :

- Đó là trò thể thao hay nhất, sử dụng chổi bay để thi đấu, một trận đấu sẽ có 14 cầu thủ của cả hai đội và 4 trái banh. Mỗi đội sẽ có 3 Truy thủ, 2 Tấn thủ, 1 Thủ Quân và 1 Tầm thủ. Luật chơi của Quidditch dễ hiểu lắm. Có 4 trái banh tất thảy, banh Quaffle to nhất màu đỏ là banh để ghi điểm, Truy thủ hai đội có nhiệm vụ làm sao ném được banh đó chui qua một trong ba cái vòng cao bên phía đội đối thủ là có thể ăn được 10 điểm, và nhiệm vụ của Thủ quân chính là ngăn chặn Truy thủ đội đối phương ghi điểm. Mà không hẳn đơn giản để ghi bàn đâu nha vì còn có banh Bludger nữa, 2 cái banh đen thui đó sẽ phóng quanh các cầu thủ và tìm cách hất văng họ ra khỏi cán chổi...

- Nguy hiểm vậy sao? – Keith nhăn mũi hỏi.

- Bởi vậy mới cần Tấn thủ, công việc của Tấn thủ chính là bảo vệ các cầu thủ phe mình khỏi 2 trái Bludger đó.

- Ờ, vậy còn Tầm thủ? - Karen sôi nổi tham gia.

- Tầm thủ là cầu thủ quan trọng nhất. Nhiệm vụ của Tầm thủ là phải bắt bằng được trái Snitch trước Tầm thủ đội đối phương vì bắt được nó là sẽ được hưởng 150 điểm lận và thế là gần như chiến thắng. Một trận Quidditch chỉ kết thúc khi có một đội tóm được trái Snitch thôi. Nhưng mà cái banh Snitch đó khó bắt lắm, nó bay rất nhanh mà lại khó nhìn thấy nữa. Ba mình nói kỷ lục nhất là một trận kéo dài cả 3 tháng trời chỉ vì Tầm thủ hai đội chưa bắt được nó.

Trong khi ba đứa bạn mải mê nói về Quidditch, Harvey vẫn im lặng ăn, nó với tay lấy thêm một cái đùi gà nướng và vài muỗng đậu hầm. Một cách hoàn toàn vô tình, nó phát hiện đôi mắt hằn học của thằng Lewis chĩa vào mình. Nó nhếch môi bực bội - "Tụi tao cũng đang muốn biết cái mặt dây màu huyết dụ của mày đang lưu lạc phương nào đây, Glen Lewis ạ!"

Giáo sư Lombard càng ngày càng dễ nổi điên hơn cho thấy thầy ấy vẫn chưa rớ được ngón tay nào tới cái mặt dây và điều này khiến Harvey suy nghĩ suốt mấy ngày nay. Nếu sợi dây đó không rơi vào tay giáo sư Lombard thì nó có thể ở đâu? Thằng Lewis nói khoảng thời gian sợi dây biến mất là từ trưa đến sáng hôm sau nhưng Harvey nghĩ phải sớm hơn, cụ thể là từ trưa đến tối đó thôi, trước khi thằng đó bị giáo sư Lombard tóm được.

Sau bữa ăn, tụi nó thong thả rời Đại Sảnh Đường để trở về phòng sinh hoạt chung. Harvey hắt xì một cách khó chịu :

- Lạnh quá đi! Cứ đến mùa đông là mình chẳng có tí ti sức khỏe nào được.

- Để về phòng mình đưa bồ thêm áo ấm. - Keith nói ngay. - Bà Carla bỏ vào rương mình hơn ba cái là cái chắc.

- Bên em là ba cái đó. - Karen thọc tay vào túi áo khoác. - Anh thì chắc phải gấp đôi. Lần sau phải soạn hành lý lại ít nhất hai lần sau khi bà Carla nhồi nhét đường hoàng và lén lút mới được.

Rồi cô bé quay sang Harvey :

- Mình có trà gừng và bạc hà này. Bồ uống rồi chắc sẽ đỡ hơn đó.

- Tuyệt, mình khoái bạc hà. - Harvey cười toe.

- Sao chẳng ai quan tâm thằng này vậy hả? - Cyril vờ dỗi. - Bộ mình là lính quèn trong khi Harvey là hoàng tử hả?

Karen trêu ngay tắp lự :

- Chứ còn gì nữa, anh lính gác lâu đài!

Harvey và Keith cùng bật cươi ha hả nhìn Cyril vờ vĩnh nhảy dựng lên phản đối.

Có vẻ tụi nó là những đứa cuối cùng của Gryffindor trở về phòng sinh hoạt chung vì khi chui qua cái lỗ chân dung tụi nó có thể thấy ngay một phòng sinh hoạt đầy ắp người và người. Tụi học sinh tụm thành từng nhóm nhỏ, nhóm thì làm bài tập, nhóm thì chơi cờ phù thủy, nhóm thì tán dóc, cũng có nhóm quậy tưng như anh em nhà Weasley chẳng hạn.

Karen chạy biến lên phòng ngủ và nhanh chóng xuất hiện trở lại nhưng chẳng có gì trên tay cô bé cả.

- Anh, bà Carla chắc xếp nhầm rồi. - Karen níu tay Keith. - Em không tìm thấy mấy hộp trà, qua xem bên anh xem!

- Ờ, sẵn tiện anh lấy cái áo lông cho Harvey luôn. - Keith gật đầu.

Tụi nó băng qua phòng sinh hoạt chung để leo lên phòng ngủ nam sinh. Nhưng chẳng đứa nào biết đang đợi ở phòng ngủ nam sinh lại là một cảnh tượng động trời.

- Mày đang làm cái gì thế hả? - Cyril gầm lên ngay khi bước qua ngưỡng cửa.

Coi. Thằng Lewis đứng ngay góc phòng, nơi kê ba cái giường ngủ và mớ đồ đạc của Harvey, Cyril và Keith. Dưới chân và xung quanh nó là một mớ hỗn độn đúng nghĩa. Sách và mấy tấm giấy da vung vãi đầy trên sàn, mấy cây viết lông chim và lọ mực văng mỗi nơi một thứ, gối nằm dưới sàn và tấm drap giường bị giật tung ra.

Thằng Lewis giật mình nhìn tụi nó, giống như kẻ trộm bị bắt quả tang ngay tại trận, nhưng chỉ vài giây sau đó nó đã lồng lộn lên mà gào :

- Trả ngay sợi dây chuyền cho tao!

- #@$&%@#, thằng điên! - Cyril buông ra một câu chửi thề.

Harvey khoanh tay trước ngực :

- Dọn sạch ngay cho tụi tao, nếu không tao sẽ gọi Huynh trưởng.

- Mày...

- Dọn hay là không? - Harvey hất mặt khiêu khích.

Khuôn mặt thằng Lewis vặn vẹo như thể chỉ có một mong ước duy nhất là lao vào bóp chết Harvey ngay lập tức, nhưng cuối cùng nó chỉ cúi xuống nhặt nhạnh những thứ trên mặt đất. Nói chung thằng đó cũng chỉ là gom những thứ hỗn độn vương vãi dưới sàn thành một đống hỗn độn trên giường mà thôi, sau đó nó lướt qua tụi Harvey với một đôi mắt oán hận ngút trời. Harvey cũng không thèm chấp, nó đang bị một thứ rơi sát mép giường thu hút sự chú ý.

- Hừ, đồ bệnh thần kinh! - Cyril quăng theo thằng Lewis một câu bực dọc.

Keith bước về phía giường nó, cầm lấy cái áo lông trắng bị kéo xổ ra từ cái rương hành lý, cười nói :

- Đỡ mất công mình phải lôi cái này ra...

- Nhưng anh sẽ phải xếp cái đống còn lại vào rương. - Karen nhăn mũi.

Keith nhún vai, nó nhìn sang Harvey :

- Bồ làm gì vậy?

Harvey cúi người nhặt một mẩu giấy màu tím lên :

- Nhớ ra rồi, mình đã quên thứ này.

- Cái gì vậy? - Cyril nghiêng đầu nhìn mẩu giấy trong tay Harvey.

Đó là một mẩu giấy màu tím với bốn ký tự lớn màu bạc.

- KWIK là gì? - Karen cũng chồm đến ngó.

Harvey ngồi thụp xuống sàn :

- Mấy mẩu giấy màu tím này mình thấy trong thùng rác ở văn phòng giáo sư Lombard, nó bị xé vụn ra. Mình đang cố ghép lại thì các giáo sư chạy tới nên mình tiện tay nhét chúng vào áo chùng rồi quên béng luôn...

- Có phải thứ này không? - Keith ôm chồng áo trên giường lên. Vài mẩu giấu màu tim tím chợt rơi ra lụn vụn từ cái quần dưới cùng của Harvey nhưng chúng chỉ còn là những mẩu màu tím quắt queo co rút lại.

Harvey chồm lên cầm lấy một mẩu, nhưng khi nó cố vuốt phẳng thứ trong tay ra thì những mảng màu bạc cứ thế vỡ vụn ra làm nó chẳng còn có thể đọc ra được cái chữ gì hết. Nó ngồi phịch xuống sàn đầy thất vọng :

- Thế là xong, sao mình không nhớ ra nó sớm hơn chứ?!

- Mà cái đống này có gì quan trọng không? – Cyril cầm một mẩu lên săm soi.

- Mình không biết. - Harvey lắc đầu.

Keith lật lật mẩu giấy tím Harvey cúi nhặt lúc nãy :

– Cái này còn nguyên nè. KWIK có nghĩa là gì?

– Chắc nó rơi ra lúc mình thay đồ và bị kẹp vào cuốn Lịch sử pháp thuật nên còn nguyên. Mấy chữ này cũng được viết lớn, mẩu giấy mình đọc đầu tiên hình như cũng giống vậy nhưng là những ký tự khác.

- Là gì? - Karen hối thúc.

- Để mình nhớ. -  Harvey nhăn trán. – Hình như...à, là SPELL.

- KWIK và SPELL à? – Ba đứa bạn nó nhìn nhau. – Nghĩa là gì?

- Chịu.

Cyril ngã người ra giường :

– Vậy là giờ tụi mình có một đống chữ tiếng Hoa và hai chữ SPELL với KWIK, mấy cái manh mối chả hiểu mô tê gì sất.

Keith thở hắt ra :

– Chắc phải cho đầu óc nghỉ ngơi quá! Mai đi coi Quidditch đi, mình cũng muốn coi một lần cho biết.

- Phải đó! - Karen tán đồng ngay.

- Ờ

- Đi thì đi.

~~~~~~~*~~~~~~~

Sáng sớm hôm sau, bình minh rạng rỡ mà lạnh căm. Đại Sảnh Đường ngào ngạt mùi xúc xích chiên và um sùm tiếng đấu láo của bọn trẻ con đang háo hức chờ coi một trận Quidditch hay ho ra trò.

Đúng 11 giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo cả ống nhòm vì mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời nhưng thỉnh thoảng cũng khó mà theo dõi một vài diễn biến của trận đấu.

Nhóm Harvey nhập bọn với những đứa năm nhất khác ngồi cổ động ngay hàng ghế đầu. Mặt cỏ sân Quidditch lúc này vẫn còn ẩm sương khi các cầu thủ Quidditch dàn thành hai hàng tiến ra sân. Đội Gryffindor mặc áo chùng màu đỏ thẫm và đội Slytherin màu xanh lá cây. Keith và vài đứa gốc Muggle cứ nhìn qua nhìn lại hai đầu sân, nơi có ba cái cột vòng cao tầm 16 thước, ở đầu cột có những vòng tròn. Cyril giải thích :

- Thủ quân sẽ bảo vệ mấy cái vòng đó cho cho Truy thủ đội kia phang trái Quaffle vào ghi điểm.

Ngồi cách tụi nó không xa, Ron cũng đang hào hứng thuyết minh luật lệ và cách chơi Quidditch cho đứa bạn Muggle của nó - Hermione Granger. Nó thậm chí còn hứng chí hơn khi chỉ tay vào hai anh em sinh đôi tóc đỏ đang bắt đầu lao xẹt lên cao khi bà Hooch thổi còi báo trận đấu bắt đầu :

- Thấy anh Fred và anh Geogre không? Hai ảnh là Tấn thủ đó...

Những cái bóng áo đỏ và xanh lá xẹt ngang xẹt dọc qua mắt Harvey trong khi bình luận viên trận bóng hôm nay là Lee Jordan nói liên hồi vào cái loa đã được khuếch đại âm thanh :

//Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle. Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ...//

- Jordan!

- Dạ, em xin lỗi.

Cyril cười ha hả khi anh chàng bình luận viên cụp tai lại vì bị giáo sư Mc Gonagall nhắc nhở, giáo sư đang ngồi ngay kế bên anh ta.

//Và bây giờ, thưa quí vị,cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Olive Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị... Bóng được chuyền về cho Angelina... Ồ không, đội Slytherin đã giàng được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bạy vọt đi... Flint đang bay nhanh như một con ó,... anh sắp s...s... Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành được banh Quaffle... Đằng kia, truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại... Ối... Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót... Banh lại về tay đội Slytherin... Adrian Pucey đang tăng tốc bay tới cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh... Trái Bludger này do Fred hay là Geogre phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được... Dù sao hai anh em song sinh Tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trải và... cô nàng bay tránh được một trái Bludger rồi... cột gôn đã ở trước mặt... cố lên nào Angelina... Thủ quân Bletchley lao xuống... Hụt rồi... Gryffindor GHI BÀN!!//

Nhóm Harvey cùng tụi học sinh nhà Gryffindor bùng lên hoan hô làm sôi cả bầu không khí lạnh, trong khi phe Slytherin la ó, rên rỉ. Cyril vỗ tay lớn thiệt lớn:

- Hết xảy!

Karen cũng vỗ tay khí thế :

– Cầu thủ Gryffindor xịn mà, sao năm ngoái thua thê lương vậy?

- Vì Tầm thủ. -  Cyril nhăn nhó. – Mấy anh lớp trên bảo từ khi Tầm thủ Nhà mình là Charlie Weasley ra trường, đội Nhà mình thua te tua.

Keith ngước nhìn cái bóng màu đỏ duy nhất từ nãy giờ vẫn lượn vòng quanh sân thảnh thơi :

– Tầm thủ đội mình tệ lắm sao?

- Để xem trận này xong là biết liền chứ gì. - Harvey nhún vai.

Lee Jordan vẫn đang bình luận trận đấu:

//Đội Slytherin đang giữ banh... Flint đang có banh Quaffle... anh vượt qua Spinnet... qua cả Bell... một trái Bludger tống mạnh vào mặt anh, chắc là bể mũi quá... Dạ, em giỡn chút mà cô... Đội Slytherin GHI BÀN... ôi không...//

Phe Slytherin bùng lên hoan hô. Harvey chặc lưỡi :

– Đội Slytherin cũng ghê thiệt!

Quả thật thực lực của cả hai đội có thể xem là ngang ngửa. Bên nào ghi bàn bên kia cũng lập tức gỡ lại. Trong thoáng mắt tỷ số đã được nâng cao dần lên.

//Thủ quân Wood đã bay ra... cực kỳ xuất sắc... anh đã bảo toàn được tỷ số 70- 40 cho Gryffindor...//

Những bóng áo xanh đỏ đan vào nhau căng thẳng. Ánh mắt mọi người từ từ chú tâm vào hai Tầm thủ. Cho đến tận giờ trái Snitch vẫn chưa được phát hiện. Harvey chống cằm:

- Mình lại bắt đầu đói rồi!

- Ráng đi, xong trận rồi về ăn. – Keith vẫn dõi nhìn mấy bóng áo đang di chuyển như điện xẹt.

//Đội Slytherin lại có banh. Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Bludger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng... Khoan đã... để coi có phải banh Snitch không...//

Tiếng rì rầm nổi lên rồi lan khắp đám đông khi Adrian Pucey buông rơi trái banh Quaffle vì mải ngoái nhìn theo một ánh vàng thoáng nhá lên, vút ngang tai trái nó.

Đám đông trở nên kích động dữ dội khi Tầm thủ hai nhà cũng đã nhìn thấy trái Snitch.

//Daring của Gryffindor và Higgs của Slytherin đang kè nhau tranh trái Snitch... ai sẽ bắt được banh Snitch đây?...//

Tất cả Truy thủ hai đội dường như quên béng nhiệm vụ của mình, cứ ngẩn ra lửng lơ bất động giữa không trung. Cổ động viên hai nhà đứng cả dậy nhìn theo hai Tầm thủ.

Trái banh nhỏ xíu chấp chới đôi cánh bay chếch lên cao. Wade Daring và Terence Higgs cùng nhau lao ào vào trái banh.

Một giây im lặng. Và rồi Terence Higgs ngóc lên với hai cánh tay giơ cao chiến thắng, trái Snitch bị kềm chặt giữa bàn tay anh ta.

Phe Slytherin bùng nổ tiếng hoan hô còn bên Gryffindor nhìn như chết rồi. Cyril bực bội kéo tay ba đứa bạn :

– Đi. Giờ mình không muốn đụng mặt thằng Malfoy đâu.

Đó cũng là điều Harvey nghĩ. Tụi nó rời khán đài chung với bọn nhà Gryffindor, trông chán chường vô cùng, nó nghe tiếng một vài đứa cố vớt vát:

- Chúng ta còn hai trận nữa, có lẽ...

Thằng đó bỏ ngang câu nói, có lẽ nó cũng chẳng tự tin nổi bên Gryffindor sẽ thắng. Cyril dộng nắm tay vào không khí :

– Thiệt là nhục!

Sau trận Quidditch thất bại, tụi Slytherin vênh váo chế giễu Gryffindor suốt cả tuần lễ sau đó và Harvey thấy thật là may tụi nó sắp được trở về nhà để ăn Giáng Sinh, nó sắp chịu hết nổi thằng Malfoy rồi.

~~~~~~~*~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me