«HUNBAEK» Bà Xã Tha Thứ Cho Anh
Chương 30
Anh khi thấy cậu té xuống thì tim cũng theo đó mà nhói một nhịp, anh muốn ngừng xe để chạy đến xem cậu, nhưng không được lí trí anh không cho phép anh cố nhấn mạnh chân ga để chạy đi thật nhanh, tay đặt trên vô lăng cũng nắm lại thật chặt.Cô ta thì không khỏi thấy vui trong lòng, xem như bước đầu đã rất thuận lợi, cô ta giả vờ quan tâm anh mà nói: "Huân, anh đừng tức giận nữa, anh Bạch Hiền chắc là không cố ý đâu mà."Cô ta càng nói càng chăm dầu vào lửa, anh lạnh nhạt mà nói: "Sao anh phải tức giận vì một người như cậu ta chứ, là cậu ta đã phản bội anh, em đừng nói giúp cho cậu ta."Anh cảm thấy càng tức giận hơn khi nhớ lại những hình ảnh khi nảy, là gì chứ? Chính là cảnh cậu và tên đàn ông kia đang vui vẻ mà đi ra khỏi khách sạn còn thân mật mà khoát tay lên nhau, còn có cả nụ cười tươi đó của cậu nữa, anh lại thấy thật chướng mắt, sao cậu lại có thể làm chuyện như vậy chứ, càng nghĩ càng khó chịu, anh nhấn chân ga chạy nhanh đến công ty.Các nhân viên trong công ty hôm nay lại cảm thấy có dự cảm không lành nhưng lại không biết lý do là gì, cho đến khi tổng giám đốc cao cao tại thượng của chúng bước vào công ty thì đáp án đã có, tất cả nhân viên điều đứng hình cả thở cũng không dám thở mạnh mà nhìn theo bóng dáng của anh, anh đang đi bỗng nhiên dừng lại quét mắt về bốn phía, "Tất cả không cần làm việc nữa sao?" Lời anh nói quét tới đám nhân viên lạnh như ở bắc cực, mọi người hoàn hồn mà nhanh chóng chạy đi việc ai náy làm, anh đi đến thang mấy lên phòng làm việc, cô ta cũng nhanh chóng đi theo sau.Còn cậu sau khi anh đi vẫn cứ ngồi ở đó, lại cố suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì lại khiến anh ấy tức giận hư vậy, kết quả là không có, cậu nghĩ mình không làm gì cả!!Cậu cố đứng dậy đi vào nhà, vì ngồi ở ngoài lâu nên tay chân cậu cũng bị lạnh đến tê cứng hết rồi, cậu vào nhà quyết định gọi cho anh, cậu muốn hỏi anh những chuyện anh nói khi nảy là gì.Cậu nhấn nút gọi cho anh, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy ai bắt máy, cậu quyết định gọi lại.Anh sau khi vào văn phòng không được bao lâu thì có chuông điện thoại nhìn mà hình hiển thị là cậu gọi đến thì nhíu chặt mày lại, quyết định mặc kệ mà không nghe máy, nhưng nó vẫn cứ reo liên tục, anh nhíu mày mà đưa tay nghe máy."Gọi cho tôi làm gì?" Anh lạnh nhạt mà hỏi cậu.'Thế Huân, anh nói cho em biết vì sao anh lại tức giận như vậy không, em đã làm gì khiến anh không vui sao?'Nghe cậu hỏi như không biết gì thì anh lại càng thấy bực hơn. " Tức giận? Tôi có thể vì một người không biết xấu hổ như cậu mà tức giận sao, chuyện cậu đã làm thì cậu biết đừng giả vờ nữa, thật kinh tởm!" Anh không thương tiếc mà sỉ nhục cậu.Tay cậu cầm điện thoại bất giác run lên kinh tởm sao, cậu đã làm gì khiến anh phải kinh tởm chứ, cậu muốn anh nói rỏ mọi chuyện. "Thế Huân em..."Anh không có kiên nhẫn mà nghe cậu nói nên vội xen vào lời cậu: "Không cần nói gì nữa, tôi không muốn nghe thấy giọng cậu nữa!!" Anh nói xong thì cúp máy, ném điện thoại qua một bên.'Thế Huân... Thế Huân...' Cậu gọi anh mong anh nghe cậu giải thích nhưng không ngờ ngay cả nói chuyện anh cũng không muốn nghe thì còn nói gì được đây!! Cậu mệt mỏi mà lê từng bước mệt mỏi đi lên lầu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cho cậu mơ hồ không hiểu gì cả.Cậu thức dậy thì đã là buổi chiều rồi, cậu bị đánh thức bởi cái bụng trống rỗng, cậu mệt mỏi ngồi dậy vệ sinh sau đó xuống lầu kiếm chút gì đó ăn.Cậu vào phòng bếp thấy đã có sẵn vài món ăn trên bàn, chắc là lúc sáng cô ta đã đem tới cho anh nhưng lại chưa kịp ăn, cậu cũng không nghĩ nhiều mà đem đồ ăn hăm nóng lại để ăn. Cậu bây giờ đã rất đói rồi không còn thời gian mà nấu ăn nữa đâu!!Sau khi ngủ một giấc và đã được lấp đầy bụng đói thì tinh thần cũng đã có sức sống một chút, nhưng vừa nghĩ đến những lời anh nói với cậu lúc sáng thì lại thấy thật mệt mỏi.Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ chuẩn bị cơm cho anh rồi vì thế cậu nhanh chóng dọn dẹp sau đó bắt tay vào nấu ăn, cậu đợi khi nào anh về sẽ hỏi rõ lại mọi chuyện.Nhưng khi cậu đều chuẩn bị xong hết, cũng đã đến giờ anh về nhà nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu, cậu nhìn đồng hồ đã là 8 giờ rồi, cậu lấy điện thoại gọi cho anh.Đã kết nối nhưng bên kia lại không có tiếng trả lời nên cậu nói trước: "Anh hôm nay không về nhà sao?"Rất lâu sau đó anh mới trả lời: "Đúng vậy, tôi đang bận, nếu không có việc gì thì đừng gọi đến làm phiền tôi nữa!!"Cậu định nói gì đó thì lại nghe bên kia phát ra giọng của một người nữa."Huân, ai gọi cho anh vậy?""Không có gì đâu, em đừng quan tâm, mau đi lau khô tóc đi kìa." Lại nghe anh trả nhưng giọng nói anh lại rất dịu dàng mà trả lời cô ta, khác xa một trời một vực với giọng điệu khi nói chuyện với cậu. Cậu đã làm gì lại khiến cho anh chán ghét như vậy? Cậu biết người vừa lên tiếng khi nảy là Mẫn nhi, không thể sai được, thì ra anh đang ở cùng cô ta, cậu che miệng ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào mà vội cúp máy.Anh bên kia nghe thấy tiếng đã ngắt kết nối thì không khỏi giận dữ, anh là cố tình muốn cho cậu biết bên cạnh anh đang có người khác, anh tỏ ra quan tâm cô ta nói qua điên thoại cho cậu nghe, vậy mà cậu cũng không hỏi anh đang làm gì cứ như vậy mà cúp máy, đây là ý gì, chính là cậu đang không quan tâm anh làm gì ở với ai sao, thật nực cườim cậu chính là không đặt anh vào mắt. Nếu đã vậy thì anh cũng mặt kệ cậu.Đã gần một tháng nay anh không về nhà, cứ thế lao đầu vào công việc, có khi làm đến sáng ngày mai công việc cũng không nhiều nhưng anh lại muốn tìm thật nhiều việc để làm để không phải nghĩ đến điều khác nữa. Anh chỉ nghĩ cho mình mà quên đi những người còn lại trong công ty. Tội nhất vẫn là cấp dưới của anh, nếu sếp đã tăng ca thì làm sao nhân viên bọn họ dám về sớm được chứ. Còn chuyện khủng khiếp nhất chính là Ngô tổng đại nhân lại bất ngờ kiểm tra lại các bản kế hoạch của mấy tháng trước mà đem ra xem xét, nếu không vừa ý chắc chắn sẽ bị ném mà bắt làm lại. Nói chung gần một tháng qua nhân viên trong Ngô thị phải sống trong một bầu không khí ảm đạm nhất. Một số người còn lén đặc biệt danh cho anh là "Tổng tài cuồng việc", "Tổng tài băng lãnh"... Nhưng cái tên được mọi người tán thành nhiều nhất và được gọi nhiều nhất chính là "Tổng tài ác ma".Anh ngồi trên bàm làm việc vô thức lại cầm điện thoại lên mở vào thư viện ảnh, nhìn vào tấm hình của cậu, đây là tấm hình anh đã lén chụp cậu lúc ở cô nhi viện, nhìn nụ cười của cậu còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời nữa, anh cũng bất giác mà cong khoé môi, nhưng lại giật mình nhíu mày. Anh muốn ấn nút xoá đi tấm hình này, nhưng do dự một hồi thì tắt điện thoại quay lại tiếp tục làm việc, vẫn là trong tâm trạng không tốt như cũ.Một tháng qua cậu thật sự rất nhớ anh, cậu muốn gọi điện cho anh nhưng lại nghĩ đến việc sẽ nghe được giọng nói đầy chán ghét của anh thì không còn can đảm để gọi nữa, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại đôi khi lại thất thần, vì thế hay bị Khánh Thù gõ đầu, nói là mất tập trung đến khách gọi mấy tiếng cũng không nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me