[lôi tiêu][kiệt sắt] viết lại thiếu niên ca hành
Chương 12
Hô hấp của Tiêu Sắt lúc này mỏng manh gần như không có. Tóc trắng bị gió thổi tán loạn, dính cả lên khoé miệng y. Nhìn xa xa chỉ thấy một người được một người khác ôm vào ngực, ngũ quan tái nhợt nhưng tinh mỹ, đẹp đến mức không giống người.Nếu ở đây có nhân vật quần chúng ăn dưa, nhất định đã nhổ phì phì hạt dưa xuống đất, chỉ vào Mạc Y trên kia, lại ngó vào Tiêu Sắt bên này." Trên kia chắc chắn là thần tiên pha-ke rồi."Đáng tiếc là, làm gì có ai.Chỉ có Lôi Vô Kiệt đỏ hốc mắt, trên mặt có chút trẻ con của hắn tràn đầy vẻ không thể tin được. Tay hắn run rẩy, hồi lâu không nhấc lên được, duy chỉ có bàn tay phải đang ôm lấy Tiêu Sắt vẫn vững vàng như gọng kìm.Chỉ một động tác giơ tay gần như lấy đi toàn bộ sức lực của Lôi Vô Kiệt.Hắn đem cả năm ngón tay luồn vào tóc Tiêu Sắt, mang theo sự nhẹ nhàng đến kì dị, di chuyển lên đến phần đỉnh đầu, khẽ xoa xoa như đang an ủi.Cũng không biết là an ủi Tiêu Sắt, hay đang an ủi chính mình." Tóc Tiêu Sắt biến thành bạch sắc. Tại sao lại là bạch sắc? Điều này biểu thị cho điều gì? Không... không, nhất định là không phải."Lôi Vô Kiệt điên cuồng thuyết phục chính mình, lắc đầu thật mạnh, trong lòng chợt trống rỗng, kinh hoảng không biết nên làm gì.Hắn muốn giết chết tên Mạc Y kia, giết chết người đã làm tổn thương Tiêu Sắt, nhưng hắn không thể.Lôi Vô Kiệt biết, tẩu hoả nhập ma có thể đẩy công lực của một người lên đến cực hạn hung ác, hung đến mức chính bản thân còn không tưởng tượng nổi mình có sức mạnh như vậy trong người. Chỉ là cái giá phải trả sẽ là chết không nhắm mắt.Lôi Vô Kiệt đâu có sợ chết.Hắn ôm Tiêu Sắt, vùi đầu vào hõm cổ y.Hắn là trời sinh linh lung tâm, là thuộc dạng người thuần thiện nhất trên thế gian.Dù cho bây giờ hắn phẫn nộ điên cuồng, cũng không có cách nào nhập ma. Trong bất cứ tình huống nào, cũng sẽ không đánh mất bản ngã của chính mình.Sau đó hắn lại nghĩ, nếu Tiêu Sắt chết đi, vậy Lôi Vô Kiệt hắn cũng có thể đi theo y. Nhưng mà đáng tiếc, vẫn để cho tên Mạc Y kia được sống tự do tự tại.Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc nhìn biến hoá của Tiêu Sắt, cả người cứng đờ." Đừng có giỡn, mặc dù Tiêu Sắt đẹp thật, nhưng bản tiểu thư cũng không cần y đẹp quá mức như thế này đâu. Tiêu Sắt tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng chúng ta bỏ ngươi lại được sao? Chúng ta là người như thế nào, ngươi lại là người như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng nhất."Tư Không Thiên Lạc giận run người, khoé mắt lại có chất lỏng trong suốt chảy xuống.Đường Liên đặt tay lên vai sư muội hắn, tự trách cực kỳ, hận không thể lôi sư phụ đến sớm hơn.Đương lúc Lôi Vô Kiệt đang như người mất hồn, bàn tay hắn đang ôm chầm lấy Tiêu Sắt bị người kéo ra.Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm lấy Tâm Kiếm, kiếm khí mạnh mã lập tức bổ đến đối phương. Ngẩng đầu liền thấy một lão đầu râu tóc bạc phơ cầm phất trần, nom rất có khí chất tiên phong đạo cốt.Lão nhìn Tiêu Sắt nằm im trong lòng Lôi Vô Kiệt, lo lắng vô cùng." Ai da tiểu vương gia, ngài lại làm bừa nữa! Ngài tưởng ngài là mèo, có chín cái mạng mặc sức bay nhảy sao? Thánh thượng mà biết là ngài thảm."Nói rồi bước nhanh đến, nhét vào miệng Tiêu Sắt một viên thuốc nhỏ màu trắng ngà, vỗ vỗ lên bả vai thiếu niên gần như sụp đổ trước mắt." Yên tâm, không chết được đâu."Lão quốc sư Tề Thiên Trần vừa bay đến hô to với Bách Lý đại thành chủ, vừa cảm thấy may mắn trong lòng." Bách Lý đại thành chủ, lão già này đến giúp ngài một tay."" May rồi, lúc nãy ta nói vương gia như vậy không ai nghe thấy. Nếu vị kia tỉnh lại mà biết, ta lại không đau đầu chết sao. Thánh thượng nộ khí xung thiên cưng nhi tử bắt ta ở trong phòng không được ra ngoài thì làm thế nào bây giờ."Tỉnh như ruồi xem hai người Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên là không khí.Lôi Vô Kiệt cẩn thận thấy hô hấp Tiêu Sắt trở nên thông thuận hơn một chút, cơ thịt căng cứng nãy giờ cũng thoáng thả lỏng.Bên này, Tề Thiên Trần và Bách Lý Đông Quân vừa cười khà khà vừa chắp tay chào nhau, tự nhiên như đang ở trong quán rượu." Quốc sư, đã lâu không gặp. Quốc sư nên tỉa lại râu đi, ta xem thấy cũng sắp dài qua cổ rồi."" Bách Lý thành chủ hạnh ngộ. Đa tạ đã quan tâm, ta thấy hai cọng râu tôm màu trắng trước trán thành chủ cũng nên nhuộm lại thành màu đen rồi nhỉ?"Mạc Y mặt đen xì đứng trước mặt, giọng nói hơi lộ ra điên dại cùng mất kiên nhẫn." Sư huynh sao lại đến đây, phá hỏng chuyện tốt của ta?"" Ô sư đệ đấy à? Chuyện tốt của ngươi nhưng mà lại là chuyện xấu của lão già này đấy. Xem bộ dạng ngươi hiện tại, cũng đã vào Quỷ Tiên Cảnh rồi hả? Có chữ Tiên đó, nhưng còn có chữ Quỷ bám lấy, chung quy lại vẫn là nên diệt trừ chữ Quỷ đó đi."Nói rồi vung phất trần, ăn ý cũng Bách Lý Đông Quân vây công Mạc Y.Nhưng mà nói gì thì nói, hai người mạnh thật đó, tuy nhiên vẫn đấu không lại người đã vào tiên cảnh lại còn nhập ma như sư đệ trước mặt lão đây.Còn thiếu một quyền hàng ma nữa.Tề Thiên Trần là quốc sư, sớm đã bấm ra Lôi Vô Kiệt về sau cũng sẽ là Kiếm Tiên, chính khí bức người, một quyền hàng ma này nhất định hắn biết. Thoáng nhìn xuống dưới đất, thấy Lôi Vô Kiệt chỉ chăm chú vào Tiêu Sắt, vô cùng tỉ mỉ điều chỉnh Hoả Chước thuật bao lấy thân hình hơi lạnh của y, làm gì rỗi hơi mà để ý bên này.Quốc sư trong đầu loé lên linh quang, quay ra vỗ bẹp vào lưng Đại thành chủ một cái, cách không khí truyền âm." Này, ngươi không phải là đi tìm Mạnh Bà thang sao? Có ở đây không? Chúng ta trực tiếp cho hắn quên đi cái tâm ma này là được."Đại thành chủ cũng thấy có lý, móc ra bình canh Mạnh Bà còn hơn nửa.Quốc sư xì một cái, coi thường nhìn hắn." Coi như là có tác dụng đi, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải đi uống canh Mạnh Bà chứ, nhu nhược, mất mặt Tuyết Nguyệt thành."Bách Lý Đông Quân liếc lão, đột ngột duỗi tay đẩy cho lão rơi từ cành cao rơi xuống dưới, áo mắc vào cây trúc nhỏ.Hai người trừng nhau.Mạc Y thấy hai người này không coi mình ra gì, định sửng cồ lên, đã thấy một chất lỏng trong suốt bay thẳng vào mặt, dính vào mắt, cũng tẩy đi sắc đỏ nơi đáy mắt.Quốc sư phủi áo đứng dậy, thấy êm chuyện rồi, bèn muốn thu lại Tầm Long trận, trước khi biến mất còn nói với lại với Bách Lý Đông Quân." Lần tới đến Thiên Khải, nhớ mời ta Phong Hoa Tuyết Nguyệt."Cuối cùng Mạc Y cũng tỉnh táo lại. Hắn run người nhìn thảm cảnh mình tạo nên, lại nhìn sang Tiêu Sắt, thấy ánh mắt của thiếu niên tóc đỏ đang ôm y như muốn băm thịt hắn tại chỗ.Sau đó Mạc Y bày tỏ hắn nhất thời bị tâm ma khống chế. Một lần này bọn họ vừa là giúp hắn thoát khỏi tâm ma, vừa là hắn gây ra tổn thương cho mấy người họ, vậy là đồng ý cứu chữa cho Tiêu Sắt.Lôi Vô Kiệt đứng trong phòng, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc, thậm chí Bách Lý Đông Quân khuyên thế nào cũng không được hắn. Lôi Vô Kiệt chăm chú nhìn Mạc Y, con ngươi trong suốt đen không thấy đáy." Bắt đầu đi."•
•
•
回来啦宝贝儿们 🫶🏻
•
•
回来啦宝贝儿们 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me