LoveTruyen.Me

PhatSu ; Lần Cuối

10

__aanh


Và cứ như thế,mỗi ngày có vẻ em và anh đã thân hơn đôi chút.Khoảng cách cùng dần rút ngắn.

Em đâu phải không nhận ra anh không thích mình đâu..chỉ là em sợ mình đang ảo tưởng.

Nhưng mà rõ ràng là mỗi lúc em thân thiết với ai đó,hay là từ chối những lần anh muốn đưa em về.Thái độ của anh lại giống như ghen vậy..

Đến mức mà những buổi học thêm cùng anh vào buổi tối lại chẳng còn ở thư viện nữa,mà là..

.
.
.

"Anh Phát,anh Phát!"

"Chạy từ từ,ngã bây giờ"

Lúc nào cũng như thế,hể cứ gặp anh là chân em lại lon ton muốn chạy thật nhanh.

"Em tìm anh mãi,huhu"

"Tìm tôi làm gì?"

"Thư nè!"

Nhanh nhỉ? Điểm đến của em cũng đã gần đến đích rồi,1000 lá thư chẳng còn xa nữa..

Chỉ sợ anh là sinh viên năm cuối..chỉ sợ thời gian sẽ không đợi bất cứ điều gì..chỉ sợ..

"Tôi nhận nhé!"

"Ăn uống gì chưa đấy?"

"Em ăn rồi!"

Dạo này mới thấy em mập mạp hơn được một tí,chịu ăn uống đủ bữa nên thấy tươi tắn lên hẳn.

"Mà anh này..lá thư 856 rồi đó nha!"

"Nhanh nhỉ? Một ngày gửi cả chục lá bảo sao không nhanh!"

"Em mà không gửi chục lá chắc tới năm lợn mới được 1000"

Em chề môi,đúng là hơi ăn gian tí..nhưng mà tốt mà!

"Tối nay không cần đến thư viện học nhé"

"Ớ,thật ạ?!"

"Ừm,sang nhà tôi học,không cần đến thư viện"

"Ủa.."

...

"Vấn đề gì?"

"Không..em tưởng anh cho nghỉ cơ.."

Anh phì cười,tay đang hướng chiếc máy ảnh đến tán bàng đỏ dưới nắng..Mùa hè sắp đến rồi nhỉ?

"Sắp thi rồi,chịu khó học sẽ đạt điểm cao"

"Em không muốn học cùng tôi à?"

"Đâu..chỉ là học cùng anh chả cho em uống bạc xĩu..buồn ngủ chết mất"

"Thế thì ngủ gật là trừ điểm nhé!"

"Không mà.."

Tên này chỉ được cái hay dọa em,chứ có bao giờ trừ điểm em đâu.Cơ bản chắc là em chẳng làm gì sai..hoặc là..thôi bỏ đi.

"Hội trưởng,cho em hỏi"

"Hửm"

"Sao anh chẳng bao giờ xưng anh với em thế,cứ xưng tôi nghe xa lạ lắm.."

"Tôi và em có thân sao?"

"Có mà.."

Đôi khi hay trêu,cảm xúc em bỗng nhiên trùng xuống..người gì mà phũ phàng..

"Do xưng tôi quen rồi,tôi mà xưng anh với em trời sẽ bão mất!"

"À..thế thôi anh xưng tôi đi,em sợ bão lắm,hì hì.."

.
.
.

Ding Dong

Cạch

"Anh không khoá cổng ạ?"

"Khóa tự động mà"

"Eo ơi,người giàu có khác"

Rạng chiều mây kéo đến cũng nhiều,cơ mà chiều hôm nay hoàng hôn không vàng như mọi khi,trên bầu trời đang có một dãy mây đen đang dồn tới..

Có vẻ đêm nay có người ngủ cùng rồi nhỉ?

.
.
.

"Học ở phòng anh ạ?"

"Ừm,học ở phòng tôi cho mát,ở dưới nhà nóng lắm!"

"Vâng!"

"Anh chưa ăn gì phải không? Em có mua đồ ăn cho anh nè"

Em có mua một phần súp tảo biển,thêm phần cơm chiên với một cốc kem bơ.Bảo Minh biết anh crush thích gì mà.

"Sau này đừng mua nhé,đến học là được rồi"

"Anh cũng phải ăn chứ! Như thế mới có sức dạy!"

Nhật Phát cười,ở một mình nên mỗi khi đói cũng chẳng có ai đến bên cạnh hỏi thăm..

Anh rất muốn ngỏ ý bảo nhóc này sang ở cùng,nhưng mà có chút ngại ngần..

"Để em ra ngoài ăn,kẻo b-"

"Ăn ở đây đi,tôi dọn cho"

"Thật ạ?"

"Tôi đùa em làm gì?"

"Hì,cảm ơn hội trưởng!"

"Em xem gì? Tôi bật"

"Phim hoạt hình!"

"Lớn rồi còn xem phim hoạt hình sao?"

"Xìa..anh bảo em trẻ con còn gì.."

Thế là anh biết được thói quen của thằng nhóc này rồi,chiều theo ý em vậy,dù sao thì đồ ăn nó mua cũng rất ngon..

"Dạo này em không nấu ăn nữa sao?"

"Lúc nãy em định nấu í,mà vội quá quên mất tiêu..hì hì"

"Anh muốn ăn ạ?"

"Ừm,cơm em nấu ngon hơn ở ngoài"

"Anh nịnh em à! Em nấu toàn bị chê thôi!"

"Bị chê sao? Thế chắc là do hợp khẩu vị"

Tự nhiên vui quá nhỉ? Khoé môi em tủm tỉm cười,được hội trưởng khen có phải là đặc ân hiếm không?

.
.
.

"Làm tốt lắm,18/20"

"Hì,không uổng công hội trưởng dậy đúng không?"

"Giữ vững phong độ nhé? Sắp thi rồi đấy!"

"Vâng! Mười điểm luôn cho xem!"

Dạo này có anh gia sư này bên cạnh mà điểm số của em tiến bộ hẳn ra,cũng giúp em tập trung hơn khi đến lớp.

Cả hai say mê học quá,chả màn tới trời đã đổ cơn mưa từ lúc nào ngoài ô cửa sổ,họ chỉ nhận ra khi ngửi thấy hương nồng của đất bốc lên và làn gió xâm phạm vào gian phòng.

"Ơ,mưa rồi sao.."

"Mãi học chẳng để ý nhỉ?"

"Vâng..cơ mà làm sao em về đây?"

Em đâu có biết là đối phương đã chờ câu hỏi này từ em lâu lắm rồi.

"Có mang áo mưa theo không?"

Em lắc lắc đầu..xui quá,em chỉ muốn về nhà ngủ một giấc..giờ thì làm sao về đây..

"Ở tạm đây một đêm đi,dầm mưa về mai lại vắng mặt"

"Anh cho em ở nhờ hả?"

"Ừm,dù sao tôi cũng ở một mình"

...

"Thế em làm phiền anh đêm nay nhá!"

"Ngủ cùng nhé!"

.
.
.

Khuya xuống,vẫn còn vài đợt mưa lác đác rơi va vào mái hiên tạo nên một âm thanh trong bầu không khí yên tĩnh.

Bảo Minh bên cạnh đã ngủ say từ lúc nào rồi,nếu là ở nhà thì giờ này em vẫn còn đang viết những khúc nhạc như thường lệ..nhưng hôm nay lại phải ở nhờ nên phải biết đi ngủ sớm chứ!

Nhìn em ngủ say mà anh phì cười,người quấn chặt dành hết phần chăn của anh,hết nói nổi mà!

Tút tút

Điện thoại trên đầu giường rung lên,anh cài chế độ rung để không ảnh hưởng đến giấc ngủ..

Cuộc gọi từ người ba,đã rất lâu rồi anh không về nhà hay tâm sự với ba mẹ..

Bật dậy,cửa hé ra rồi nhanh chóng khép lại,anh không muốn làm nhóc con trên giường tỉnh giấc,ban công có vẻ lý tưởng..

"Con nghe đây ba"

"Đến bao giờ con mới dắt bạn gái về ra mắt đây? Sinh viên năm cuối mà không có nổi mảnh tình vắt vai à?"

"Ba à,chuyện đó mai này tính cũng được mà ba.."

"Không có mai này gì hết! Ba vừa tìm được cho con một con bé hôn phu,hợp với con"

"Sao ba lại-"

"Sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn ngay cho ba! Con cần phải nối tiếp ba quản lí công ty,mà đã là giám đốc thì phải có vợ,có con con hiểu chưa!"

"Còn quyết định của con thì sao hả ba!"

Tút tút

Phải,cuộc gọi kết thúc..

Kết hôn gì chứ..ba chưa từng hiểu,chưa từng lắng nghe những gì anh nói..nhưng tại sao anh lại rất thương ông ấy..

Đầu anh như sắp nổ tung ra vậy..

Tình yêu sao? Đâu phải nói cưới là sẽ yêu? Sẽ thương một người đâu chứ..tại sao ông ấy không hỏi ý kiến của anh..cuộc sống của anh mà..

Nhấc máy lên nghe giọng nói ba mình,chưa một lần nào anh được ông hỏi rằng "dạo này con thế nào?" chưa bao giờ ông quan tâm "con sống có tốt không?" chưa một lần anh nhận được sự ấm áp từ gia đình kể từ khi mẹ anh mất..

.
.
.

Cạch

Trở lại căn phòng ngủ,đèn mờ vẫn còn vàng để người ta dễ chìm vào giấc ngủ,mưa đem bầu không khí se lạnh..lạnh thật,cảm giác trống rỗng trong Nhật Phát.

Anh gác tay lên trán,bỗng chẳng thể chợp mắt,một đôi bàn tay nhỏ vòng qua người anh..

"Ưm..gối ôm"

"Gối ôm đây,ngủ đi"

Chỉ đêm nay thôi..anh muốn được ôm,muốn ngủ một giấc..để mai tỉnh dậy,mọi thứ sẽ vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me