LoveTruyen.Me

[TaeKook] [Longfic] HOA NỞ TRONG MƯA.

85

BeriChuChu

Kim Taehyung nhìn người nằm lặng trên giường, khoé mắt vẫn còn vương vệt nước chưa khô, hắn đau lòng nắm lấy bàn tay cậu, để lại trước trán.

Hắn đã đơn thuần nghĩ rằng, chỉ cần Jungkook mất trí nhớ, cuộc đời của hắn và cậu sẽ làm lại một cách êm đềm, sẽ không còn đau thương, sẽ không còn bi kịch.

Nhưng lại không nghĩ đến một ngày, khi Jungkook nhớ lại, sẽ căm hận hắn đến nhường nào.

Hắn vì áy náy tìm cậu từng ấy năm, vì tình yêu mà kiên trì đến tận bây giờ, nếu là lúc đó, hắn sẽ không tin, nhưng nhìn cậu tuyệt vọng quỳ khóc trước tấm ảnh cưới của họ, Kim Taehyung một lần nữa hiểu ra, cái hắn làm không chỉ có trách nhiệm, còn có phần tình cảm to lớn mà hắn ấp ủ sau bao nhiêu lâu bên nhau.

Hắn từng thề nếu Jungkook muốn, hắn sẽ chấp nhận, hắn đương nhiên chấp nhận, cũng chưa bao giờ có ý muốn rút lại lời nói.

Kim Taehyung yêu em....thật sự yêu em.

- "A...."

Một tiếng động nhỏ của người nọ khiến hắn giật mình, Kim Taehyung gấp gáp nắm chặt bàn tay nhỏ gầy bằng cả hai bàn tay của mình, sự run rẩy của hắn với lòng bàn tay lạnh toát của cậu, phút chốc như thanh tỉnh cả một tấm bi kịch bấy lâu nay phủ đầy sương mờ.

Jungkook mở mắt nhìn trần nhà, bất động thanh sắc nằm im một chỗ, không nhìn hắn, cũng không rút tay về, cậu cứ như một con búp bê bằng sứ, khiến Kim Taehyung hoảng hốt nhớ về đoạn kí ức ngày xưa.

Càng nhớ lại càng thương tâm, khi đó tại sao hắn lại có thể vô tâm đến mức ấy...vì một ả đàn bà không ra gì...lại từ bỏ một người yêu hắn thật tâm.

Hối hận vẫn luôn dày vò hắn từng chút một, khảm sâu vào tâm trí hắn một nỗi sợ mãi mãi không nguôi ngoai.

Kim Taehyung nắm lấy bàn tay cậu, áp lên má, cố gắng dùng hơi ấm cơ thể, làm dịu đi đôi tay lạnh buốt ấy.

Jungkook nhìn trần nhà, ánh đèn vàng sáng như vậy, tại sao cậu lại cảm thấy nó thật ảm đạm, vô vị đến thế.

- "Taehyung....."

- "Anh ở đây"

Kim Taehyung dịu má lên bàn tay cậu, luống cuống đáp.

Jeon Jungkook chớp mắt, trên gương mặt không thể nhìn rõ là vui hay buồn, cậu chỉ bật cười nhẹ nhàng hỏi hắn.

- "Anh có yêu tôi không...."

Hắn gật đầu, gật thật mạnh, như thể sợ cậu không tin, hắn gấp gáp lên tiếng:

- "Có, anh yêu em, rất yêu em, Jungkook à....anh yêu em..."

Yêu em đến đau lòng.

Cậu cười hắt một tiếng thoả mãn, trả lời.

- "Tôi cũng vậy, tôi đã từng rất yêu anh"

Cho dù câu nói của cậu thật êm dịu, nhưng sao vào tai hắn lại như sóng lớn biển động, Kim Taehyung bất an vô thức xích lại gần cậu.

Ngừng một chút, Jungkook rời mắt xuống, nhìn thẳng về phía hắn, trong đôi mắt nâu to tròn chỉ phản chiếu hình ảnh của hắn, Kim Taehyung run rẩy, chỉ có hắn....

- "..Taehyung à....."

- "........."

- "Vì sao anh yêu tôi.....lại khiến tôi đau khổ như vậy......"

Oán giận chầm chậm tích tụ trong đáy mắt tựa như gặp dầu xăng mả bừng lên như ngọn lửa hừng hực.

Trong đầu hiện lên từng câu từng chữ của ông nội, nhớ đến thời điểm trước lúc ông mất, cậu lại vì hắn đối khẩu với ông không dứt, muốn bởi vì chút lòng thành ấy sẽ khiến hắn tỉnh ngộ, kết thúc tất cả, vẫn chỉ là đêm dài mà thôi....

Kim Taehyung mím môi ngăn cho bản thân khỏi run rẩy, hắn lắc đầu, bờ vai thường ngày rộng lớn vững trãi đến vậy, giờ lại như tố cáo sự yếu mềm của một gã đàn ông đã đạt đến giới hạn, bàn tay nắm tay cậu cũng chợt siết chặt hơn.

- "Không phải....không phải......"

Ruột gan đều như mang ra trao hết cho người, hắn nén nghẹn ngào, cố chấp lắc đầu.

Jeon Jungkook lãnh đạm ngồi dậy, trong đáy mắt chỉ còn ai oán bi thương, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, mỗi chữ đều đâm đến tận ruột gan, cậu hất tay khỏi hắn, mỗi chữ đều như moi tim móc phổi mà gào lên.

- "Vì sao đoạt thân nhân của tôi, vì sao lừa dối tình cảm của tôi, Kim Taehyung?? VÌ SAO??"

Cổ họng khô khốc, Kim Taehyung lần đầu tiên, sợ phải đối mặt với sự thật đến như vậy, hắn vươn bàn tay muốn chạm đến gương mặt người.

Nhưng trả lời hắn, chỉ có cái né tránh đầy chán ghét.

Jeon Jungkook kiên cường nuốt nước mắt vào trong, cậu một mạch đi xuống nhà, trái tim Kim Taehyung nảy lên một nhịp, đâu đó trong tiềm thức hắn mách bảo, chỉ cần để cậu rời đi, tất thảy đều trở nên vô nghĩa.

Kim Taehyung lao đến trước mặt người nọ, thân hình cao lớn giờ chút này khom khom đáng thương đến tột cùng, hắn đứng trước mặt cậu, từng câu từng chữ đều lo sợ cẩn thận.

- "Không được....không được đâu....anh đã hứa rồi....anh đã hứa, nếu ôm em....anh sẽ không buông....em cũng đã ôm anh rồi!Jungkook.....em đã ôm anh rồi!"

Việc hắn bất an ngày đêm vẫn luôn là bóng ma trong lòng hắn, chỉ là sẽ không nghĩ rằng khi xảy đến, lại vạn nhất đau đớn đến như này....

Tình yêu còn đó, nhưng oán hận biết tìm ai để trả.

Trước mắt như hiện lên gương mặt bi ai nhắm mắt của người, gió hú trên đồi cao vẫn văng vẳng bên tai, nước mắt rốt cuộc cũng không thể kìm nén, Jungkook lùi về sau, đáy mắt thống khổ nhìn hắn.

- "...Taehyung....chúng ta không thể...."

Ngừng một chút, cậu nuốt đau thương vào lòng, nhắm mắt mở mắt đều ướt át, lắc đầu nhìn hắn.

- "Tôi hận anh"

Bởi vì quá yêu anh.

Nên cũng hận anh...

Bàn tay cậu nhẹ đặt lên má hắn, đôi mắt dại đi, đau đớn, khổ sở, đều cất tận đáy lòng, cậu nhìn hắn, thều thào âm thanh đầy vụn vỡ.

- "........."

Kim Taehyung trơ mắt như một khúc gỗ, bỗng hai chân hắn run rẩy khuỵu xuống, một tay nắm lấy tay cậu, một tay víu lấy vạt áo cậu không buông, hắn tựa như một tờ giấy than đang dần bén lửa, mõi ngóc ngách trên cơ thể đều bị hun đốt hoá thành tàn tro.

- "Em đừng đi....anh xin em....Jungkook....đừng rời xa anh...."

- "......"

- "Là anh sai...nhưng em thương anh....làm ơn đừng đi......"

Jungkook không trả lời hắn, đôi mắt nhìn thẳng về phía tiêu cự xa xôi, trong tâm trí trống rỗng, cậu từ trên nhìn xuống, giọng nói lạnh băng.

- "Trừ khi tôi chết....bằng không....tôi vĩnh viễn, cũng không ở bên anh....."

Thù nhà, nợ tình còn đó.

Mất mát sầu thương trải mấy hồi

Huyết đồng chí nhất tình chẳng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me