Chương 140: Thành cổ Lâu Lan 13
Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)Không có tờ giấy, Lộ Nam đưa dao găm Long Lân cho Điền Chính Quốc sử dụng, cũng tiện tay.Lấy bốn viên gạch làm bàn chiêm tinh, chia theo số lượng gạch đang có, sau đó sẽ chia từng người ra đi xem mặt sau của tấm gạch, không cần phải quay lại, Điền Chính Quốc phụ trách khắc hoạ lại trên bốn cái bàn chiêm tinh.Bọn họ chỉ cần tìm được dấu vết ở sau tấm gạch, vẽ nó lên không trung theo dấu vết được miêu tả, Điền Chính Quốc có thể hiểu được và vẽ nó lại ở ô vuông trên bàn chiêm tinh.Cách làm này giúp tiết kiệm thời gian và công sức.Tuy rằng bớt được chút thời gian, nhưng thời gian nên bỏ ra vẫn dần trôi qua.Bốn phía vách tường quá cao và quá lớn, họ phải xem qua từng tấm một, thời gian hiển thị trên đồng hồ, trời cũng sáng.Tình hình của Khổ Qua càng lúc càng tệ hơn, hắn nằm một chỗ ở kia vẫn luôn không có nhúc nhích, sau đó có mấy lần mất đi ý thức, cục sưng trên mặt sưng lên kinh khủng, sờ vào nó rất cứng.Trên mặt Khổ Qua dường như đã mất đi tri giác, khó nói chuyện, tròng mắt sắp bị cục u sưng vù chèn ép rớt ra ngoài.Cập Thời Vũ ngẫu nhiên nhìn thấy vậy, cô bị dọa cho hoảng sợ, bởi vì hai tròng mắt của hắn chuyển động qua lại, tròng trắng mắt sắp nhảy ra ngoài..... Sau sự hợp tác của nhiều người, những tấm gạch trong bốn phía đại điện đều đã được xem xét hết, mà bốn cái bàn chiêm tinh được khắc họa trên gạch cũng hoàn thành, liếc nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được, đáng tiếc đường cong lộn xộn, khiến người phá giải cũng không thể nào muốn xuống tay.Điền Chính Quốc trả lại dao găm Long Lân cho Lộ Nam, cậu đứng lên cúi đầu nhìn xuống, nhíu mày nhìn kỹ bốn cái bàn chiêm tinh này —— nó giống như bốn bàn cờ lộn xộn.Đường Vân Ti nói: "Có phải muốn sắp xếp lại bốn ô vuông này một lần nữa không?"Điền Chính Quốc gật đầu: "Đúng vậy, mỗi viên gạch đều có vị trí chính xác của nó, nhưng bây giờ vị trí đã lộn xộn, chúng ta chỉ cần khôi phục và làm lại thành một ván cờ hoàn chỉnh, đến lúc đó đường ra tự nhiên sẽ xuất hiện."Nhưng muốn "Khôi phục" phải di chuyển các viên gạch.Nhưng khi Kim Thái Hanh, Dã Mãng và những người còn lại dẫm lên đi xem hình vẽ của mỗi viên gạch, họ cũng không phát hiện cơ quan có thể di chuyển nó, họ cố gắng đẩy viên gạch một chút, nhưng chúng nó không di chuyển.Tất nhiên là bọn họ vẫn chưa thử từng viên gạch một, nếu lỡ tay chạm vào thứ gì đó và phá hư bố cục hiện có, vậy thì càng thêm không có khả năng tìm được đường ra, thậm chí còn dẫn đến ngõ cụt. Điền Chính Quốc nói: "Thông qua phương pháp bốn khóa lấy tam truyền, có thể suy đoán ra vị trí của ngôi sao, Bắc Đẩu Khai Dương là ngôi sao kép, thêm cả sao Bắc Cực, là chín ngôi sao."Mà sao Bắc Cực trong hiện tượng thiên văn vẫn luôn có ý nghĩa đặc biệt —— dẫn dắt, có thể phân biệt phương hướng.""Vào thời cổ đại, sao Bắc Cực cũng dùng để chỉ hoàng đế hoặc triều đình, điều này cho thấy tầm quan trọng của sao Bắc Cực, ở bàn chiêm tinh của Đại Lục Nhâm cũng là như thế.""Tôi nghĩ việc tìm ra viên gạch đại biểu cho sao Bắc Cực là bước khởi đầu của việc di chuyển bàn chiêm tinh."Hiện tại không thể di chuyển những viên gạch, trước tiên chỉ có thể sắp xếp và tính toán trên các ô vuông.Thấy vậy, Phùng Cố không khỏi nói: "Đáng tiếc là không có giấy bút, nếu vẽ bốn cái bàn chiêm tinh trên giấy, cắt chúng nó thành từng vuông rồi ghép nối lại."Nó giống như một trò chơi ghép hình.Thật ra tiến sĩ Tào có để lại một mảnh giấy, nhưng nó không đủ dùng.Điền Chính Quốc ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu, phân loại các ô vuông. Những người khác thấy không thể giúp được cái gì, từng người chuyển động xung quanh trong đại điện, cố gắng tìm ra một số manh mối khó tìm.Cập Thời Vũ bởi vì chân bị thương, lúc trước vẫn chưa trèo lên vách đá xem hình vẽ, cô ở dưới mặt đất nhìn xem tình huống của Khổ Qua, nhưng cô càng xem, càng cảm thấy tình trạng của Khổ Qua càng trở nên nghiêm trọng.Lúc này, Cập Thời Vũ không khỏi kéo Cách Tang đến một bên nói nhỏ: "Làm sao bây giờ, tôi luôn cảm thấy tình trạng của Khổ Qua không ổn..... Hắn, hắn vừa rồi mới mở to mắt nhìn tôi một chút, giống như tôi đang bị dã thú theo dõi, cả người tôi dựng cả lông."Vừa rồi, Cập Thời Vũ thấy Khổ Qua dường như không có hơi thở, ngực phập phồng cực kỳ mỏng manh, nhìn như là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cô nhịn không được đi qua kiểm tra.Nhưng ai biết, cô vừa mới tới gần Khổ Qua nửa thước, Khổ Qua giống như cảm giác được sự tồn tại của cô, đột nhiên mở mắt từ khe hở.Đồng tử đỏ ngầu nhìn thẳng vào Cập Thời Vũ, khiến cô hoảng sợ.Đó không phải là cái nhìn chằm chằm của một con người vào con người, mà là dã thú nhìn chằm chằm vào con người, khiến cô lạnh lẽo từ đáy lòng, run rẩy. Đó là cảm giác đầu tiên của Cập Thời Vũ.Khổ Qua có gì đó không đúng.Nghe vậy, vẻ mặt của Cách Tang lập tức nghiêm túc, im lặng liếc mắt nhìn vào Khổ Qua đang nằm ngã trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Cô có nói chuyện với hắn không? Hắn có trả lời cô không?"Cập Thời Vũ: "Tôi thử gọi hắn, nhưng là....."Vẻ mặt Cập Thời Vũ rất khó coi, lắc đầu với Cách Tang."Khổ Qua trúng độc của quái vật thằn lằn quái, rốt cuộc hắn có thể biến thành cái loại quái vật thằn lằn kia... Mất đi ý thức rồi tấn công chúng ta?" Cập Thời Vũ nhịn không được hỏi nhỏ.Cách Tang im lặng không nói.Nhưng trong thâm tâm, cậu ta đồng ý với cách nói của Cập Thời Vũ.Nhưng Khổ Qua đã là cái dạng này, bọn họ cũng không thể dùng suy đoán để đuổi hắn ra ngoài điện, Cách Tang không thể làm được việc như vậy, cậu ta bây giờ chỉ có thể luôn luôn chú ý tới Khổ Qua, không thể đến lúc sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Cập Thời Vũ gật đầu.Thời gian trôi qua từng chút một, nửa giờ sau, Khổ Qua đột nhiên cúi người nôn mửa ra bọt mép, sau đó điên cuồng đau đớn gào lên, ngã nhào trên mặt đất. Hắn gãi những chỗ sưng đỏ trên cơ thể, trong miệng kêu đau quá.Cách Tang muốn tới gần Khổ Qua, nhưng khi đến gần cậu ta suýt nữa bị Khổ Qua tấn công."Hắn đã mất đi lý trí rồi, trói hắn lại, ném ra bên ngoài thôi, không cần phải gây thêm phiền phức cho chúng ta." Nhiếp Túc cười tủm tỉm ném cho Cách Tang một đoạn dây thừng.Cách Tang nhận lấy dây thừng, lại lần nữa né tránh sự tấn công của Khổ Qua.Cậu ta không có phản đối với ý kiến ném người ra của nhà khoa học, chẳng qua cậu ta trói Khổ Qua cùng với A Kim.Lý Mao thấy Khổ Qua cái dạng này không khỏi nói: "Độc tố của con quái vật thằn lằn kia cũng quá là đáng sợ, Khổ Qua còn có cơ hội khôi phục không?"Nếu không thể khôi phục, vẫn luôn mất lý trí tấn công người khác, cho dù lúc sau bọn họ có tìm được đường ra, chỉ sợ không thể mang theo hắn, dáng vẻ này của Khổ Qua trở thành một cái trói buộc.Lý Mao lạnh lùng nghĩ đến, Khổ Qua hoặc là khôi phục lý trí, hoặc là, hắn cũng chỉ có thể dừng bước ở nơi này.Nhưng rõ ràng, khả năng khôi phục lý trí rất ít. Thái độ của lão Hiểu và Sâu Rượu giống như Nhiếp Túc, Khổ Qua không thể ở lại trong điện, nếu không, hắn sẽ giống như một quả bom, mang đến phiền toái cho bọn họ.Cập Thời Vũ nhịn không được nói: "Thật sự muốn ném hắn ta ra ngoài sao?"Dã Mãng cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cô muốn giữ hắn ở lại trong điện để chăm sóc? Chúng ta cũng không giải được độc của hắn, để hắn đi ra ngoài cũng là muốn tốt cho hắn.""Nếu không, chúng ta vẫn luôn lắc lư trước mắt hắn, nhìn đến vật còn sống, hắn sẽ luôn muốn tấn công con người.""Nếu hắn chọc đến tôi, tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, giết người mà thôi."Trong lòng Cập Thời Vũ ớn lạnh, không có nghi ngờ lời nói của Dã Mãng.Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Dã Mãng một cái, nói: "Trước hết hãy đưa Khổ Qua ra khỏi đại điện đi, tôi sẽ nhanh chóng phá giải bốn bàn chiêm tinh này, có lẽ sau khi ra ngoài sẽ tìm được biện pháp giải độc cho hắn."Hy vọng có thứ gì đó có thể giải độc. Tuy Điền Chính Quốc đồng tình với hoàn cảnh của Khổ Qua, nhưng cậu cũng không có cách nào giảm bớt chất độc trong cơ thể Khổ Qua, huống chi, sự thương cảm ơn nơi này không hề có tác dụng.Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là tìm được quy luật của bàn chiêm tinh, phá giải nó và tìm được đường ra mới là quyết định đúng đắn.Như vậy, có lẽ Khổ Qua vẫn còn một chút khả năng giải được độc tốt và giữ lại mạng sống.Phác Chí Mẫn: "Đúng vậy, nếu vẫn luôn để hắn ở trong điện, nếu chẳng may không cẩn thận phá hủy bố cục, chúng ta không thể đi ra ngoài."Cách Tang cũng biết quyết định như thế này là tốt cho lẫn nhau trong tình huống hiện tại.Cậu ta thở dài một tiếng, cùng với A Kim cùng nhau kéo Khổ Qua ra ngoài đại điện theo thông đạo, trong thông đạo tối tăm u ám hơn cả đại điện, Cách Tang để thân thể Khổ Qua dựa vào ven tường, sau đó xác nhận độ chắc chắn của dây thừng, rồi cùng với A Kim quay trở về trong điện.Từ góc cửa này nhìn vào, Cách Tang có thể rõ ràng nhìn thấy hai chân đang duỗi thẳng của Khổ Qua, nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của hắn, thuận tiện quan sát tình trạng của hắn. Cuối cùng, vào khoảng 1 giờ 10 phút buổi chiều, Điền Chính Quốc đại khái đã nghiên cứu ra dấu vết hướng đi của những hình vẽ sau tấm gạch, số lượng 99, mười hai ở trên trời, mười hai ở dưới đất..... vị trí sao Bắc Cực dựa theo số 9 hướng lên trên, trong 15 ô vuông hàng thứ hai, bàn chiêm tinh thứ ba.Điền Chính Quốc chỉ vào nơi đó nói: "Vị trí sao Bắc Cực vẽ sau tấm gạch không có gì bất ngờ, hắn là được đẩy lùi."Kim Thái Hanh nghe vậy, nói một câu để tôi đi, liền leo lên những tấm gạch trên vách tường, thân thủ lưu loát, sau khi tìm được tấm gạch theo lời Điền Chính Quốc nói, tránh đi bảo bối, với tay, dùng sức nhấn vào một cái."Cùm cụp."Đây là âm thanh của tấm gạch được di chuyển.Lý Mao, Cập Thời Vũ đám người vui vẻ hắn lên.Ngay sau đó, Điền Chính Quốc cảm giác được mặt đất trong điện gần như đang bị chấn động, có tiếng động, cậu lui về sau hai bước liền cảm thấy dưới chân mình có chuyển động rất nhỏ, dường như chấn động ở nơi khác liên quan đến nơi này"Kim Thái Hanh còn ở phía trên, chưa xuống dưới, anh xem đến rõ ràng, nói: "Ở giữa."Tấm gạch ở giữa chấn động, chỉ một lúc sau, tấm gạch này liền rơi xuống đất, âm thanh những viên gạch cọ xát lẫn nhau vang không dứt ở bên tai, chờ sau khi lần nữa vang lên, lại là một ngôi sao nhỏ có hình trụ.Phía trên ngôi sao nhỏ có bốn viên đá, mỗi viên đá có hình vuông, kích thước giống như những quân cờ.Lão Hiểu đứng gần nhất, trước hết bước lên kiểm tra, vui vẻ nói: "Những cục đá này đều có thể di chuyển, nhìn xem vị trí và số lượng đều tương ứng với các ô gạch trên tường, di chuyển các viên đá hình vuông này, các ô gạch cũng có thể di chuyển theo."Kim Thái Hanh nhảy xuống từ trên vách tường, đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc.Phùng Cố cũng đi qua đi nói: "Chỉ cần chúng ta di chuyển nó theo phương thức tính toán từ trước, chúng ta có thể tìm ra lối thoát."Phùng Cố nhìn về phía Điền Chính Quốc.Điền Chính Quốc gật đầu, bước tới.Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me