LoveTruyen.Me

[TaeKook] Luân Hồi 1 [Hoàn]

Chương 141: Thành cổ Lâu Lan 14

pelakix

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Đám người lão Hiểu tránh ra vị trí, chờ đợi thao tác của Điền Chính Quốc, nhưng mà lúc này, Cách Tang nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, vốn dĩ cậu ta muốn nhìn xem tình huống của Khổ Qua, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài....."

Điền Chính Quốc lâu theo tiếng nói cậu ta, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, sắc mặt cũng thay đổi giống như Cách Tang.

Chỉ nhìn thấy trong thông đạo đen nhánh ngoài điện, cũng không biết từ khi nào xuất hiện mấy con quái vật thằn lằn đuôi dài, chúng nó mở to đôi mắt màu đỏ tươi, bồi hồi ở cửa đại điện, nhưng cũng không có tiến vào.

Nhìn lại vị trí của Khổ Qua, cặp chân vẫn duỗi thẳng về phía trước, một con quái vật thằn lằn chồm lên trên người hắn, dường như có có thể nghe thấy tiếng móng vuốt sắc nhọn và hàm răng xuyên qua da thịt.....

Âm thanh ngôi sao xuất hiện ở trên cao và những thứ khác, bọn họ vui sướng trong hy vọng tìm được đường ra, cũng vì vậy mà họ không có một chút nhận thấy những con quái vật thằn lằn này đã đến.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, những con quái vật thằn lằn này rõ ràng lặng lẽ xuất hiện, nhưng chậm chạp không dám tiến vào, chỉ ở ngoài điện, dùng đôi mắt âm trầm khủng bố tham lam nhìn chằm về phía bọn họ.

Điền Chính Quốc nhìn vào tròng mắt đang xoay chuyển của những con quái vật thằn lằn đó, nói nhỏ: "Đó là lửa và ánh sáng, ở trong điện này quá sáng, chúng nó sợ lửa và sợ ánh sáng."

Đối lập với quái vật thằn lằn không dám bước vào đại điện, không khó để tìm ra nhược điểm của bọn nó.

Chẳng qua, không có cánh cửa đá nào có thể đóng lại đại điện này, những con quái vật thằn lằn rõ ràng đang xao động, hai chân to khoẻ vài lần muốn bước vào trong điện, nhằm vào phía bọn họ.

Hết lần này đến lần khác, sự ngông cuồng và kiêu ngạo gần như không thể ngăn cản.

Điền Chính Quốc dường như có thể nghe thấy tiếng gào rống của chúng nó.

Không thể lãng phí thêm thời gian.

Điền Chính Quốc xoay người đi đến trước mặt ngôi sao nhỏ, bắt đầu nhanh chóng di chuyển các viên đá theo tính toán trước đó —– cùng lúc đó, cục đá nào bị ẩn xuống, cái nào bị di chuyển, những viên gạch tương ứng trên vách tường sẽ cùng nhau di chuyển.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện vang lên tiếng cùm cụp thay đổi của những viên gạch.

Nhưng ngay lập tức, Điền Chính Quốc nhận ra rằng tình huống này có gì đó không ổn—— khi cậu di chuyển mỗi viên đá tương ứng, ngọn lửa trong đại điện sẽ lần lượt tắt đi một cái.

Đi chưa được một nửa, ánh sáng ở trong địa điện rõ ràng đã mờ đi rất nhiều.

Bên ngoài hành lang, những con quái vật thằn lằn kia đang hưng phấn, có một số cư nhiên còn đứng trước cửa thăm dò.

Cậu dừng một chút, dừng tay.

Kim Thái Hanh nhíu mày nói: "Xem ra đường ra cũng giống như đường cụt."

Điền Chính Quốc: "Ngôi sao Bắc Cực dẫn đường đang dần dần sáng lên, cho nên không cần những ánh sáng khác tồn tại."

"Sau khi phá giải được đường ra, toàn bộ đại điện sẽ chìm vào trong bóng tối, đến lúc đó, lũ quái vật thằn lằn này chỉ sợ cũng sẽ lao vào, tốt hơn hết chúng ta nên tấn công trước."

"Ba khẩu súng phun lửa được anh cải trang vừa lúc có thể sử dụng được."

Kim Thái Hanh cười khẽ: "Em nói đúng."

Khi con quái vật thằn lằn cố gắng lại gần cánh cửa lần nữa, một làn sóng lửa nóng cháy đột nhiên bùng lên dữ dội, tức khắc lây dính trên thân quái vật thằn lằn, khiến cho nó tru lên vì đau đớn.

Ba khẩu súng phun lửa thay phiên sử dụng bắn vào phía cửa.

Phác Chí Mẫn nhếch môi, đôi mắt màu xanh biếc nheo lại, hiển nhiên là nhân cơ hội chơi tận hứng.

Tuy nhiên, những cái quái vật thằn lằn đó cũng sẽ không đứng yên, tùy ý bọn họ phun lửa ngăn cản, chúng nó biết tạm thời tránh lui, điều mà Phác Chí Mẫn, Lộ Nam và Phùng Cố cần phải làm là rời ra cánh cửa đại điện.

Thấy vậy, Điền Chính Quốc lại lần nữa di chuyển những viên đá, cứ một viên gạch thay đổi thì một ánh nến sẽ bị dập tắt....

Một lúc sau, Điền Chính Quốc buông tay đang ấn ngôi sao nhỏ, cậu lùi về phía sau một bước.

Lý Mao trợn mắt nhìn về phía xung quanh, vui vẻ nói: "Xong rồi sao?"

Sau sự thay đổi của viên gạch cuối cùng, toàn bộ đại điện đột nhiên chìm vào trong bóng tối, dường như an tĩnh chỉ trong chốc lát, những viên gạch trên tường, cùng với ngôi sao nhỏ dâng lên từ mặt đất lúc trước đang dần lùi lại và vang lên tiếng ầm ầm.

Nhưng lúc này tiếng hét của Phác Chí Mẫn cũng truyền đến.

"Súng phun lửa cũng vô dụng, lũ quái vật thằn lằn kia vẫn chưa chết."

Lượng dầu trong súng phun lửa là có hạn.

Lộ Nam là người dùng hết trước tiên, tiếp theo chính là Phùng Cố và Phác Chí Mẫn, hiện tại đã không có ngọn lửa uy hiếp, những con quái vật thằn lằn đang trốn ở xa rõ ràng đang muốn ngóc đầu trở lại.

Trùng hợp đúng lúc này, những viên gạch ở một vách tường giống như đang dần dần tan rã lui về phía hai bên, ở giữa lộ ra một lối đi tối tăm.

Ba vách tường khác cũng đang lùi về phía sau, một ít hình vẽ màu đỏ ở trên vách tường thay đổi từ trên xuống dưới.

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, sau đó dừng lại, mở to mắt để nhìn kỹ hơn.

"Quan chủ, chúng ta cần phải đi." Đường Vân Ti hét lên.

Dã Mãng, Sâu Rượu, Lý Mao đã chạy vào trong lối đi ngay khi nó vừa xuất hiện, và dường như lối đi có thời gian giới hạn, sau khi được mở đến một mức độ nhất định, nó bắt đầu từ từ đóng lại.

Cùng lúc đó, quái vật thằn lằn cũng sắp nhào vào trong điện.

Kim Thái Hanh, Cách Tang đi đến hỗ trợ ngăn cản, nhưng nếu không rời đi sớm, bọn họ sẽ lại lần nữa bị mắc kẹt ở trong này, cánh cửa một bên vách tường sắp đóng lại.

Điền Chính Quốc không thể trả lời, nhanh chóng nhìn lướt qua bức tường lần cuối cùng, sau đó mới gật đầu hét lên: "A Thái, Tiểu Mẫn, ngài Vam, đi!"

Bao gồm cả Cách Tang, bọn họ vừa biến mất ở lối ra vào thì cánh cửa đã hoàn toàn bị đóng lại.

Nhưng bọn họ không biết được rằng, ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, hình vẽ trên ba bức tường bắt đầu tan biến, nó biến thành hạt cát mịn rơi xuống mỗi cây cột....

Thi thể Khổ Qua đang nằm ngã trên mặt đất đột nhiên run rẩy lên.

Sau khi những hạt cát bao phủ trên mặt đất với một mức độ nhất định, những tấm gạch sụp xuống khoảng một mét, ngay sau đó, một lỗ đen như mực xuất hiện.

Thân ảnh Khổ Qua xen giữa lũ quái vật thằn lằn, cũng bò theo vào.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện nhé <3

(Vingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me