LoveTruyen.Me

[ Yeonbin ] Quản Lý Của Tôi Thật Khó Tán

Chapter 2

tramybzzn

"Hừ! Ông đây đã cố gắng cong thành thanh nhang muỗi để quyến rũ anh ta nhiều năm như vậy! Héo khô sắp thành hoa hướng dương rồi!"

"Mà cái tên đáng ghét Thôi Nhiên Thuân này vẫn chưa chịu hiểu ra!!!"

"Dẹp! Ông đây không muốn hâù hạ nữa! Cùng lắm là tìm đối tượng khác!" Em nhún vai, đá chiếc chăn đi.

"Trên đời này không thiếu đàn ông. Mình không tin là không tìm được!" Em quyết tâm

"Hả?" Nhiên Thuân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm, tay đang cầm khăn lau tóc

"A?"

*Trời ơi vòng ngực đó! Cái body đó! Ngon quá đi thôi! Là cơ thể mình ao ước!* Mắt em sáng lên, miệng suýt chảy dãi ra

"Bé cưng dậy rồi à?" Nhiên Thuân nhẹ nhàng, cười hỏi em

"Vâng~! Em dậy rồi ạ~!" Em thèm chảy dãi, mắt sáng lấp lánh ánh sao.

*Mình thực sự đã muốn từ bỏ anh ấy. Nhưng mà anh ấy gọi mình là bé cưng thế này! Đáng ghét! Có tên trai thẳng nào đi gọi người khác là bé cưng đâu chứ?*

"Sao mặt đỏ thế? Em bị sốt à?" Anh lo lắng tiến gần sờ trán em

"Đâu...đâu có! Không ạ..!" Em khẽ nhìn bàn tay đang vuốt má mình

*Mình đâu có bị sốt! Rõ ràng là đang rất phấn khích! Cơ thể cường tráng, cơ bụng rắn chắc. Mình thèm cái cơ thể này quá đi mấttttt!*

"Đồ ngốc! Lúc nãy em tập mệt quá nên ngủ luôn. Còn chưa kịp đi tắm nhỉ? Để anh cởi đồ giúp nhé?" Anh xoa mái tóc màu vàng kim của em

Bỗng dưng em nắm tay anh rồi nói:

"Thôi Nhiên Thuân! Em không chịu nổi nữa đâu!"

"Em..em có chuyện nhất định phải nói với anh..!"

"Hửm? Sao đấy bạn nhỏ?" Anh ân cần hỏi

"Em đối với anh không phải là tình anh em! Thật ra em thích....!" Em lắp ba lắp bắp, đỏ ửng mặt

Kính coong

"Hình như có người đến?"

"Thích anh...!" Tú Bân xịt keo cứng ngắt

"Hình như có người đến! Bân Bân, chờ anh mở cửa đã!" Nhiên Thuân đứng dậy ra ngoài cửa

"KHÔNG! Em đã lấy hết can đảm rồi! Nếu giờ anh không nghe em nói, sau này sẽ không có cơ hội nói nữa đâu màaaa!!" Em đu lên người Nhiên Thuân không cho anh đi.

"???" Anh ngẩng đầu nhìn em nhỏ đang đu trên người mình

"Nhiên Thuân! Em thích...."

"Anh yêu~! Em biết anh đang ở nhà mà! Mau mở cửa ra đi!"

Tú Bân nghe thấy giọng nói này, liền liếc con mắt viên đạn sang cánh cửa.

*Là giọng của con trai? Giờ đã là 11:11 đêm rồi! Sao có một thằng điên không ngủ mà lại chạy đến gõ cửa, còn gọi Nhiên Thuân là anh yêu?*

*Mà theo trực giác của mình, người ngoài kia chắc chắn cũng là một tên đồng tính!*

"Bân Bân! Em muốn nói gì?"

"Đợi quay lại rồi nói sau! Để em đi mở cửa đã!" Tú Bân lên máu, lửa cháy hừng hực đi ra mở cửa

*Hừ! Mình muốn xem đứa nào to gan như vậy! Dám cướp Nhiên Thuân của mình!* Em mở cửa, thấy một chàng trai tóc tím xinh đẹp đang cầm bó hoa tươi, mỉm cười rạng rỡ.

"Anh yêu! Em...! Ể?" Cậu ấy trả lời, thấy Tú Bân gương mặt tối sầm lại trông rất khó coi

"Tú Bân!" Cậu ấy toét lửa

"Hàn Thư?" Em ngạc nhiên, gương mặt lạnh nhạt như đang khinh bỉ con người trước mắt.

"Hoá ra là cậu! Nửa đêm không ngủ, còn cầm bó hoa chạy đến nhà Nhiên Thuân làm gì hả?" Em tựa người vào cánh cửa, mắt trái giật giật nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta.

"Tôi làm gì thì kệ tôi!" Cậu ta quay mặt ghét bỏ.

"Còn cậu? Nửa đêm còn ở nhà anh Thôi làm gì thế?" Hàn Thư dùng gương mặt lạnh băng tra hỏi người đối diện

"Anh ấy là quản lý của tôi! Tôi ở nhà anh ấy tập kịch bản không được sao?"

"Bân Bân! Ai đến vậy?" Nhiên Thuân đi ra với thân hình bốc lửa

*Thôi Nhiên Thuân!* Cậu ta sáng mắt khi thấy cái body đầy múi sầu riêng kia.

"Mà..mà ai lại tập kịch bản mà không mặc đồ thế kia hả?" Cậu ta cau mày lại chỉ thẳng vào hai con người kia.

"Không lẽ hai người tập kịch bản phim 19+?" Cậu ta kinh hoàng la lên

"Hoá ra là cậu Chu à? Chu Hàn Thư?" Anh lấy chiếc áo đang treo trên giá đồ.

"Bân Bân và tôi tập kịch bản gì cũng đâu cần cậu phải bận tâm?" Nhiên Thuân lạnh nhạt, mặc áo, đeo lại cặp kính rồi ôm eo Tú Bân.

"Đúng không? Bân Bân!" Anh mỉm cười nhìn con người nhỏ bé ở bên cạnh

"Đúng! Anh nói gì cũng đúng!" Em õng ẹo, gương mặt ngại ngùng.

*Lúc cởi áo thì trông anh ấy thật gợi cảm! Mà lúc mặc áo thì thật nhã nhặn, dịu dàng! Thôi Nhiên Thuân quả là ánh sáng của người đồng tính! Là người mà ai cũng muốn!*

"Anh Thuân! Hôm nay em đến là để...!" Hàn Thư ngại ngùng lên tiếng

"Còn nữa, Tú Bân, sao em lại tự ý mở cửa cho người lạ thế? Để người ngoài nhìn thấy hết cơ thể của anh rồi!" Lời nói của Nhiên Thuân như một đấm chí mạng vào Hàn Thư khiến cậu ấy hộc máu, tay anh đặt chéo lên ngực, ủ rũ buồn rầu nói như một nạn nhân gặp biến thái.

*Sao đột nhiên Nhiên Thuân lại giống như một cô vợ tủi thân thế nhỉ? Lẽ nào...! Anh ấy muốn nằm dưới ư?* Em kinh ngạc sau đó lại chìm vào suy nghĩ của mình

*Nếu mà cả hai đều nằm dưới sẽ không có kết quả! Nhưng mà người đó là Nhiên Thuân thì mình chịu thiệt một chút cũng được!* Em suy nghĩ lại chảy nước dãi, cho thằng đàn ông to bự kế bên lau đi nước bên mép miệng. Hàn Thư thấy tình hình không ổn. Gượng gạo lên tiếng.

"Khụ! Anh Thuân! Có thể cho em vào nhà được không?" Cậu gượng gạo lên tiếng.

"Anh thấy đó, giờ cũng khuya rồi! Em còn là một idol nổi tiếng. Nếu mà bị Paparazzi chụp được thì cũng khó mà giải thích."

"Hoá ra cậu vẫn còn đứng đây à?" Nhiên Thuân nghiêng nhẹ đầu quay sang, ngạc nhiên khi mình nói thế mà tên này vẫn mặt dày mà đứng đó

"Xin lỗi! Đã để cậu đợi lâu rồi!" Anh tươi cười đưa tay chỉ vào nhà, hàm ý mời Hàn Thư vào, tay kia vẫn ôm lấy Tú Bân mà vào trong

"Nhưng mà nửa đêm thế này có chút bất tiện! Tôi chỉ có từng này thời gian cho cậu thôi!" Anh giơ năm ngón tay lên

"Năm phút á? Được thôi! Em...!"

"Bốn!"

"Ba!"

*Chỉ có năm giây thôi á!* Cậu ta hoảng loạn, cầm bó hoá quỳ một gối xuống.

"Em thích anh! Anh Thuân!" Nghe Hàn Thư nói xong câu này, Nhiên Thuân nhìn cậu ta với gương mặt dần tối sầm lại, Tú Bân ở sau cũng giật mình mà nhìn cậu ta đang quỳ dưới đất.

"Ở lễ trao giải lần trước! Em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, cũng rất thích năng lực của anh, muốn mời anh làm quản lý của em! Hơn nữa, em cũng cho quản lý của em thôi việc rồi, em cũng xin được địa chỉ từ anh đạo diễn Dư! Bây giờ em không nơi nương tựa, lang thang khắp nơi, xin anh hãy ở bên em, cho em một mái ấm! Anh Thuân!" Cậu ta nói liền một hơi, nhắm chặt mắt nói





Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me