LoveTruyen.Me

[BlueLock] Những ngày xưa ấy

Chap 9

LysBaorNgocj

Vương vừa đi được mấy bước thì bắt gặp hình ảnh thằng Lang đang ngồi một đống trước cửa phòng, mặt nó phụng phịu, tay còn lấy que chọc chọc vào ổ kiến khiến nó bung bét cả lên. Thằng Vương hí hửng, nhảy chân sáo chạy đến ôm chầm lấy vai thằng Lang. Nếu thường ngày, thằng Lang sẽ ôm lại ngay, nhưng tự dưng hôm nay nó lại dở chứng, chẳng thèm đoái hoài gì đến nó.

Nó thấy là lạ, Lang hôm nay sao thế nhỉ?

"Nè, không thèm đoái hoài gì đến tớ luôn à?" – Vương lắc lắc người nó. Nhưng Lang mặt vẫn phụng phụi, còn ra sức chọc ổ kiến mạnh hơn. Đàn kiến bị quấy nhiễu thì chạy tán loạn, nhung nhúc thành một đống trông mà ghê người. Thằng Vương thấy không ổn, nó sợ thằng bạn mình sẽ bị kiến cắn chết mất, rồi chân tay thằng nhỏ sẽ sưng vù lên như quả mận. Không được!

Nó kéo ngay Lang dậy, ra sức đẩy bạn vào phòng. Rồi Vương quay qua vớ lấy cây chổi, quét sạch đám kiến như lũ quét. Khi cảm thấy không còn mối nguy hại nào nữa và bạn Lang của nó sẽ không thể bị một sinh vật nào khênh đi mất, nó mới cất chổi đi, rồi nhảy phắt lên giường.

Từ nãy đến giờ nó vẫn không hiểu sao Lang lại dỗi, thằng nhỏ mặt cứ xị ra, môi rẩu lên như con cá lau kính trong bể cá của bố nó. Mặc dù không biết mình làm sai chuyện gì, Vương vẫn dịu dàng vỗ về cậu bạn.

"Lang sao đấy, Lang dỗi gì tớ à?"

"Tại Vương í" – Thằng Lang giọng hằn học.

Hể?! Bộ nó có làm gì sai hả? Vương vắt óc suy nghĩ, dùng bộ não của một cậu học sinh từ lớp một đến lớp mười hai đều đạt học sinh xuất sắc, đạt không biết bao giải thưởng học tập lớn nhỏ trong nước để luận ra xem mình đã làm gì để cậu bạn nhà mình giận. Nhưng dù cố lắm, nó cũng chẳng biết.

Lang thấy Vương tay đặt dưới cằm, mặt nhăn nhó, mày nhỏ xoắn tít lại, nó đã dỗi lại càng dỗi thêm. Thằng Lang khoanh tay quay mặt vào tường, giở giọng tức tối.

"Vương rõ ràng bỏ rơi tớ"

"Ơ không, làm gì có!" – Bảo Vương bỏ rơi Lang á? Có mà hâm. Cả cái xóm này, ai mà không biết bạn Ngự Ảnh Linh Vương cưng nhất là bạn Tĩnh Thành Sĩ Lang, hai bạn nhỏ này lúc nào cũng tách nhau không rời. Chỗ nào thấy Lang là chắc chắn sẽ thấy Vương, mà thấy Vương thì chắc chắn sẽ luôn thấy một cục bột nhão nhão dính dính đu lên người cu cậu. Đến nỗi thằng Thiên còn bảo là Vương mọc thêm một cái đuôi rồi, mà cái đuôi này bám dính chắc dữ lắm, không kéo ra nổi đâu!

Thế nên khi bạn Lang hùng hổ bảo Vương bỏ mình, thằng nhỏ ngỡ ngàng đến nổi chẳng biết phải làm sao.

"Rõ ràng lúc nãy cậu chỉ quan tâm đến thằng Quốc chứ chẳng thèm đoái hoài đến tớ. Tớ dỗi Vương rồi!"

Thằng Vương ngớ người, mặt nghệt ra, rồi lại phụt cười. Nó không nhịn được, tay ôm bụng, ngã vật ra giường cười ha hả. Thằng Lang thấy Vương cười thì bực mình lắm, nó nhào đến nằm đè hẳn lên người Vương, hai tay rắn chắc giữ chặt lấy mình bạn.

"Vương không được cười, có gì buồn cười chứ!"

Thằng Vương lúc này mới ngưng lại, rồi nó bỗng giật mình. Sao Lang lại nằm đè lên người nó, với lại còn ôm rõ chặt. Dưới ánh đèn vàng lập lòe yếu ớt, khuôn mặt của Lang đang kề sát mặt nó. Vương có thể cảm nhận từng hơi thở của người kia đang nhẹ vờn quanh gò má, hàng mi đen dày khẽ chuyển động theo từng cái chớp mặt. Nhận ra hai đứa đang gần đến mức nào, mặt nó bỗng đỏ lựng lên, cuống cuồng cố thoát ra khỏi cái gọng kìm tên Sĩ Lang kia.

Nhưng làm gì cu cậu cho nó thoát dễ thế, nó càng giãy, Lang lại càng giữ chặt hơn.

"N...này, thả tớ ra!"

"Không! Tớ vẫn đang dỗi đấy!" – Thằng Lang vùi hẳn mặt nó vào hõm cổ người kia, để mớ tóc rối của nó cọ cọ vào cần cổ nhạy cảm. Bị làm cho nhột, Vương lại bật cười khúc khích, cố gắng chấn tĩnh con gấu lớn đang giữ chặt mình.

"Nào, bỏ tớ ra thì tớ mới dỗ cậu được chứ!"

Vương đã nói thế rồi nó cũng đành buông ra. Thằng Vương ngồi dậy, đưa một tay lên vò rối mái tóc nó, tóc nó đã rối bị vò nay lại càng giống cái tổ chim hơn.

"Tớ không bỏ rơi cậu đâu, ngốc ạ! Tớ có tí việc với thằng Quốc thôi!"

"Là việc gì?"

"Thật ra là......Quốc với Thiên thích nhau đấy"

Thằng Lang đần người, hai mắt lờ đờ bỗng giãn ra, não nhỏ không thể xử lí kịp thông tin vừa tiếp nhận. Vương lại nói tiếp.

"Nhưng Thiên lại tưởng là Quốc thích Ngọc, nên nó buồn suốt cả chiều nay. Thế là tớ giải quyết hộ, tống thằng Quốc sang với nó luôn! Giờ thì chắc là ổn rồi đấy!"

Vương không giấu nổi niềm vui, miệng nhỏ nở ra nụ cười thật xinh.

A, chết rồi, Vương lại cười như vậy nữa rồi. Mỗi lần thấy Vương cười, lòng Lang lại không giấu nổi những ngọn sóng lăn tăn, dịu ngoan dạt dào trong tim thằng nhỏ.

"Lang đừng nói cho ai biết đấy nhé! Thật ra chuyện con trai thích con trai không phải ai cũng thấy bình thường đâu. Tớ kể cho Lang rồi thì Lang đừng kể cho ai đấy!" – Thằng nhỏ nghe Vương dặn thì cũng ù ù cạc cạc gật đầu. Nó cũng chẳng bận tâm lắm, thích thì cứ thích yêu thì cứ yêu thôi, dù gì cũng là con người mà!

Thằng Vương ngó lên đồng hồ, thấy trời đã khuya thì giục thằng Lang đi ngủ ngay – "Đi ngủ thôi nào. Hôm nay tớ ngủ đây với cậu nhé!". Thằng Lang đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe phát thì tỉnh ngay. Cu cậu không giấu được sự hưng phấn, nhích người chữa chỗ cho Vương, tay còn vỗ vỗ xuống bên cạnh như bảo Vương mau nằm xuống đi.

Thằng Vương phì cười, ngoan ngoãn nằm xuống cạnh nó. Hai đứa quay mặt vào nhau, trước khi nhắm mắt, Vương còn không quên chúc nó – "Lang ngủ ngon nhé!"

"Ừ, Vương ngủ ngon". Rồi hai bạn nhỏ tắt hết đèn đóm, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

Thằng Quốc cảm ơn Vương rồi lập tức đi thật nhanh. Vừa vào đến, nó đã thấy Thiên đang nằm trên giường, mặt quay vào tường, chỉ để lộ tấm lưng gầy cùng mái tóc dài xõa ra trên gối. Quốc nhẹ nhàng lại gần, nó ngồi hẳn xuống giường cạnh Thiên, đưa một tay chạm vào vai nó.

"Thiên....."

"......"

"Thiên ơi, dậy nhìn tao đi"

Dù Quốc có nói thế nào, thằng Thiên tuyệt nhiên vẫn không có ý định quay lại nhìn nó lấy một lần. Thiên còn lôi chăn chùm kín đấu, tự vo mình thành một cục trên giường. Quốc thở dài, nghĩ có lẽ hẳn là bạn ấy giận mình lắm. Nhưng nó đâu biết là trong cái ổ chăn kia là con người đầu óc đang muốn nổ tung lên, mặt đỏ không thể đỏ hơn, giống hệt quả cà chua nó chôm được của thằng Phong hôm bữa. Thằng Thiên là ngại, siêu siêu ngại, đến nỗi nó chẳng thể nói được câu nào, mặc cho người kia đang í ới gọi tên nó.

Thiên sợ, nó sợ rằng khi Quốc thấy gương mặt của nó bây giờ thì cậu ấy sẽ khinh thường nó mất. Nó sợ lắm, sợ sẽ đánh mất tình bạn với Quốc, cả với Ngọc mất. Nhưng thằng Quốc không muốn để tình trạng này kéo dài thêm nữa, nó không muốn Thiên mãi hiểu lầm nó. Nên nó sẽ nói cho Thiên hiểu.

"Tớ với Ngọc không có thích nhau, bọn tớ chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng chỉ coi nhau như anh em bạn bè bình thường thôi chứ không có gì khác. Còn chiều nay cậu thấy, là lúc đó tớ với nó đang đi mua quà sinh nhật cho một người bạn. Cậu đừng giận"

"Tại sao tao phải giận mày chứ" – Thiên nằm trong chăn nói ra. Khi nghe Quốc bảo không thích con Ngọc, nó vui lắm. Nhưng nó nhìn lại bản thân mình, nó có gì mà đòi thích người ta chứ. Nó là một thằng con trai, nó chẳng thể mang lại cho Quốc cảm giác của một người bạn gái.

Khi biết mình là gay, Thiên đã có phần hơi hoảng. Nó thậm chí còn không dám nói cho bố mẹ biết, sợ ông bà sẽ đánh gãy chân nó mất.Thiên đã luôn tự dặn lòng phải kìm chế bản thân. Nhưng khi nó gặp Quốc, nó biết mình đã không thể kìm lòng được. Quốc thực sự là một chàng trai tốt, cậu ấy xứng đáng có một cô gái yêu cậu ấy thật lòng, rồi hai người họ sẽ có cho mình một tương lai thật đẹp. Thiên không muốn sự ích kỷ của bản thân làm đánh mất tương lai của người khác. Quốc còn là con trai duy nhất của gia đình, nó không thể làm thế được.

Bản thân Thiên là đứa không sợ trời không sợ đất, dù có bao lời đàm tiếu, chửi bới nói về nó, nó cũng không sợ. Nhưng còn Quốc, nó không thể kéo cậu ấy xuống với nó được.

Thiên nghĩ đến lòng mình mà không khỏi xót xa.

Như nhận thấy người trong chăn đang run rẩy, thằng Quốc lại càng lo lắng. Nó không ngừng gọi tên Thiên, bảo Thiên đừng sợ. Nhưng dù nó có nói thế nào, cũng không ngăn nổi sự run rẩy của người. Vậy thì nó sẽ nói luôn bây giờ, ngay tại đây.

"Thiên, tớ thích cậu"

Thằng Thiên hốt hoảng, lập tức vùng chăn ra. Như chỉ chờ có thế, thằng Quốc ngay lập tức lao đến ôm chặt lấy đối phương. Thiên ngỡ ngàng, cố vùng ra nhưng sức nó sao lại được sức thằng Quốc chứ, đành ngồi im để cậu ta ôm mình vào lòng.

"Tớ thích Thiên lắm, tớ thích cậu từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Tớ thích nụ cười của cậu, tớ thích cái dáng vẻ cậu vô tư thoải mái nô đùa cùng bạn bè. Tớ thích được đèo cậu sau yên xe, cả hai chúng ta cùng vi vu trên mọi nẻo đường. Tớ cũng thích mái tóc dài của cậu lắm, nó rất đẹp. Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Đừng sợ, tớ sẽ luôn ở đây cùng cậu. Thiên ơi, tớ thích cậu lắm"

Thằng Thiên khóc mất rồi, nó ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của bạn mà nức nở. Hóa ra không chỉ mình nó thích người ta, mà bạn ấy thực ra cũng thích nó nhiều đến vậy. Thiên ngẩng mặt lên nhìn Quốc, nước mắt nước mũi tèm lem. Thằng Quốc phải vội lấy tay nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt mặn chát của bạn. Thiên nói trong tiếng nấc.

"Cậu...cậu không...sợ sao?"

"Có gì phải sợ chứ!"

"Nếu cậu yêu tớ, người ngoài kia sẽ nói cậu thế nào? Rồi còn gia đình cậu nữa, họ sẽ chấp nhận chúng ta sao?"

Thằng Quốc mỉm cười, một nụ cười rất đỗi dịu dàng, mà chỉ dành riêng cho bạn. Nó ôm đối phương vào lòng, cố gắng an ủi đôi vai nhỏ đang khẽ run.

"Tớ không sợ. Ngoan nào, đừng khóc. Dù có thế nào tớ cũng không sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu, vậy nên cậu đừng sợ nhé!" - Quốc ịn môi mình lên gò má Thiên, khẽ cảm nhận vị mằn mặn của nước mắt người thương.

Thằng Thiên được thơm bất ngờ thì mặt đỏ bừng lên, tay chân lóng ngóng hết cả lên. Quên mất bản thân trông đang xộc xệch đến thế nào. Nó quay mặt đi, giọng lí nhí như trách mắng.

"Ai cho mà thơm người ta"

Thằng Quốc nhìn biểu cảm không thể đáng yêu của hơn người kia thì nhịn không nổi. Hai tay dang ra ôm chặt lấy nó, Thiên lần này cũng không ngại nữa, cũng vòng tay ôm lại bạn.

"Sao mà cậu đáng yêu thế hả!" – Rồi nó thơm liên tiếp vào mặt bạn, làm thằng Thiên bị nhột mà cười nắc nẻ. Tiếng cười lanh lảnh của nó vang khắp cả căn phòng, trông hai đứa nó như một đôi chim ri nhỏ, vờn nhau mặc kệ sự đời.

"Vậy Thiên đồng ý làm người yêu tớ không"

"Ừ, tớ đồng ý, anh hùng của tớ ạ"

Hai bạn nhỏ cứ thế ôm nhau nô đùa đến mệt, rồi cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Trên môi vẫn còn nở một nụ cười mãn nguyện. Thằng Thiên không nhịn được mà hét to trong lòng.

Ông đây hết ế rồi, có người yêu rồi! Haha!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me